Đưa mắt nhìn Văn Nhân Lạc đi rồi, trong lòng Tiêu Thành Diễn không hiểu vì sao an tâm.
Trên đường cái ồn ào, chẳng có mục đích gì nữa nên quay đầu trở về.
"Tiêu công tử, thật trùng hợp." Thanh âm thanh lệ truyền tới.
"Thì ra là Thư Nhã cô nương." Tiêu Thành Diễn hai tay ôm quyền nói.
"Tiêu công tử, công tử đây là muốn đi đâu?" Thư Nhã kì thật vừa rồi nhìn thấy hắn đi tới đi lui không mục đích. Hôm nay chứng kiến phò mã đã rời đi, tưởng rằng sẽ không gặp được hắn nữa, âm thầm hao tồn tinh thần thật lâu, mới đi ra ngoài dạo phố giải sầu. Không ngờ lại tình cờ gặp hắn, chẳng lẽ... Tiêu công tử hắn không đi? Lập tức mong đợi.
"Không có gì, chỉ là đi dạo thôi. Thư Nhã cô nương đây là đi?" Tiêu Thành Diễn thấy trong tay Thư Nhã đang cầm giỏ trúc, nhìn bên trong thấy có rất nhiều chỉ. Liền hiểu ra.
Thư Nhã cúi đầu nhìn nhìn giỏ trúc đang đeo, nhẹ giọng cười nói "Thư Nhã hôm nay không phải đi Di Hồng lâu, nên trong lúc rảnh rỗi có thể mua chút ít chỉ về may vá thêu thêu."
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, tự trách mình sơ sót.
"Đúng rồi, Tiêu công tử, Thư Nhã vừa rồi thấy phò mã đã lên đường hồi kinh, làm sao Tiêu công tử còn ở lại chỗ này?" Hỏi xong, nội tâm đặc biệt khẩn trương.
"À, là như vầy, thân thể phò mã không được khỏe, nên trước lên đường hồi kinh dưỡng bệnh, lưu lại Tiêu Khoan ở đây xử lý công việc." Tiêu Thành Diễn cảm thấy Thư Nhã cô nương ở một mình thật sự rất cô đơn, mình lúc rời đi phải an bài thật tốt cho nàng.
Thư Nhã nghe xong, bỗng nhiên có loại cảm giác vui sướng. Vậy thì thật là tốt. Nhẹ nhàng nhếch miệng.
"Đúng rồi, Thư Nhã cô nương, buổi trưa ta chuẩn bị bắt đầu xử lý vụ án mấy năm nay ở Lạc Dương. Trong đó bao gồm cả án của Vương đại nhân." Tiêu Thành Diễn lúc này cũng muốn mong chóng hồi kinh, cho nên không thể không kéo thời gian nhanh hơn.
"Thật ư? Vậy thì tốt quá, đa tạ Tiêu công tử." Thư Nhã nghe xong vẻ mặt tươi cười, so với lúc nãy còn cười tươi hơn. Vội vàng cảm kích nói. Nghĩ lại, ngươi ưu tú như thế làm sao chỉ là tùy tùng của phò mã? Có thể nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi không? Phò mã là giả, ngươi không phải cũng là giả đấy chứ? Lập tức mất mát.
Tiêu Thành Diễn chú ý đến sự biến hóa của nàng "Thư Nhã cô nương, cô làm sao vậy?"
Thư Nhã trầm tư một lúc rồi khôi phục lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Thành Diễn, lúng túng cười cười "Thư Nhã không sao, đúng rồi Tiêu công tử, hay là trưa nay chúng ta cùng dùng cơm với nhau? Một là vì để cảm tạ công tử, hai là trong phủ mặc dù rộng lớn như vậy nhưng đặc biệt vắng vẻ. Chúng ta cũng có thể làm bạn a."
Tiêu Thành Diễn suy nghĩ một chút, Thư Nhã cô nương nói có lý "Vậy Tiêu Khoan cung kính không bằng tuần mệnh."
Thư Nhã nhẹ nhàng cười cười, khóe miệng nhẹ câu, trên gương mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, càng thêm mê người "Công tử còn có việc gì không?"
"Ân... Hiện tại thì không, cô nương còn có việc?" Tiêu Thành Diễn trầm tư một chút mới hỏi lại Thư Nhã.
"Nếu vậy công tử với ta đi chợ, có được không?" Kì thật nếu có thể ở bên nhau lâu một chút, đi nơi nào cũng đều tốt.
"Được." Nghĩ đến Thư Nhã cô nương chỉ là một cô gái yếu đuối đi một mình cũng không an toàn. Hiện tại mình cũng không có việc gì để làm.
Hai người kề vai sát cánh mà đi.
Trong chợ rất náo nhiệt. Khắp nơi đều là tiếng rao hàng. Đủ loại đồ ăn rực rỡ muôn màu. Bởi vì sau khi phò mã gia bắt Triệu tri phủ, nhất thời oanh động toàn thành, bách tính cười rộ lên. Sinh hoạt có thể nói là càng ngày càng yên bình, không ít người nhao nhao tán dương Tiêu phò mã tuổi trẻ tài cao. Mọi người đều cho rằng so với lời đồn đại không đáng tin, lúc trước rêu rao Tiêu phò mã không đáng một đồng. Hiện nay gặp ai cũng sẽ nghe họ nói: Nếu Tiêu phò mã là loại thiếu gia ăn chơi, làm sao có thể diệt gian thần? Vì dân trừ hại?
Tiêu Thành Diễn nhếch miệng, sống vài chục năm rồi, nhưng chưa nghe ai khen mình như vậy. Trước kia toàn là lời chửi rủa, hiện nay như vậy tự nhiên có loại cảm giác không đúng.
Thư Nhã ngẩng đầu thấy Tiêu Thành Diễn bên cạnh đang cười khẽ, giữa trưa ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, làm cho người ta thấy rất thư thái.
Tiêu Thành Diễn thấy Thư Nhã đang chăm chú nhìn mình, sờ sờ gò má, nghi hoặc không hiểu nhìn xem nàng.
Thư Nhã lúc này mới ý tứ đến chính mình thất lễ. Vội vàng lắc đầu, đôi má ửng đỏ.
Đi tới nữa, ánh mắt Thư Nhã một mực nhìn quét qua hai bên hàng đồ ăn. Bỗng nhiên dừng lại, xoay người ngồi xổm ở một gian hàng, chắm chú lựa lấy vài củ cải trắng.
Tiêu Thành Diễn thấy động tác của nàng, cũng ngồi xổm xuống theo.
"Lão bá, củ cải trắng này bán thế nào?" Thư Nhã nói với một ông lão râu tóc bạc phơ, quần áo gầy yếu.
"Cô nương, củ cải trắng này là nhà ta trồng đấy. Hôm nay vừa sáng sớm đã đi đào lấy đem bán." Cầm lấy một củ "Cô nương nhìn xem, rất tươi ngon đúng không, cô nương nếu mua, năm văn một củ."
Thấy hai người đối thoại, Tiêu Thành Diễn hoàn toàn chen miệng vào không lọt, chính mình chưa bao giờ mua đồ ăn trong chợ cả, trước kia đều có người đi mua mang về phủ. Nghe giá cả của đồ ăn càng là thầm giật mình. Mình cũng đã từng cầm chiết phiến, mặc một bộ áo bào, đi dạo vào trong thanh lâu, giá cả so với ngoài này cao hơn nhiều. Cẩn thận tính toán, chỉ sợ toàn bộ đồ ăn trong chợ có thể dời đến trong phủ.
"Lão bá, đây." Thư Nhã từ trong hầu bao đếm đủ hai mươi văn đưa đến lão bá.
Tiêu Thành Diễn nhìn chằm chằm vào hầu bao trên tay nàng, hầu bao nhìn rất thanh lịch hào phóng, vải vóc mặc dù không phải loại thượng thừa, hầu bao màu trắng bạc, bên trên có một thạch anh khảm lên, trên mặt còn khắc họa hoa văn một lùm trúc xanh um tùm. Một bên còn có hai câu thơ: Ấn định Thanh Sơn bất phóng túng, lập căn nguyên tại phá nham trung. Mang khí chất thanh cao lại chất phác, bộ dạng thùy mị lại thoát tục, ý cảnh trang nhã vừa đẹp vừa tĩnh mịch, tươi mát lại tự do tự tại.
"Công tử rất thích ư?" Thư Nhã thấy hắn nhìn chằm chằm hầu bao trong tay mình.
"Chỉ là thấy hầu bao của cô nương rất đặc biệt." Hầu bào trong phủ đều có màu sắc rực rỡ, mình cũng chưa bao giờ bắt bẻ nó. Có thể dùng được là tốt rồi. "Đây, để ta cầm cho." Sau đó nói sang chuyện khác. Tiếp nhận lấy củ cải trắng trong tay Thư Nhã.
Gần tới trưa, hai người mới về phủ. "Đúng rồi, Thư Nhã cô nương ở viện nào?" Sân nhỏ là do Lạc Nhi an bài, mình cũng không được rõ.
Thư Nhã nhẹ cười cười "Thư Nhã ở Tây viện." Vốn dĩ ban đầu ở Đông viện, lại bị quản do an bài cho ở Tây viện. Kì thật có nhà để ở là được rồi, chỉ cần có chỗ che mưa che gió là được.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, cầm theo đồ ăn xoay người hướng tới tây viện. "Không thể nghĩ được, mua thức ăn cũng như học một môn học vấn vậy." Vừa rồi trên đường, mặc cả, chọn đồ ăn, những thứ này, mọi người rất náo nhiệt. So với yến hội trong hoàng cung còn náo nhiệt hơn. Nếu có thể cùng Lạc Nhi đi chợ thế này thì tốt biết mấy, nàng có khả năng cũng chưa thử qua việc này. Nghĩ đến trên mặt lại dạt dào dáng tươi cười.
"Ân, trên dân gian chính là giống nhau chỗ này, mỗi một đồng tiền đều không dễ lấy đi. Đây đều là mọi người có may mắn có đau khổ mới kiếm ra được. Cha trước đây có dạy ta rất nghiêm khắc. Chuyện sinh hoạt của ta lúc bé không giống như những bé gái thiên kim tiểu thư khác như vậy mà vô ưu vô lo, cho nên lúc có gia biến, không nơi nương tựa lưu lạc bên ngoài vẫn có thể sống sót được." Nhớ tới cha, hốc mắt Thư Nhã tự nhiên ướt. Lúc bên cạnh Tiêu Thành Diễn, không hiểu sao lại đem kí ức đã chôn giấu trước kia đem tự thuật cho hắn nghe.
Tiêu Thành Diễn như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu. Thấy Thư Nhã tâm tình sa sút "Thư Nhã cô nương, không sao chứ?"
Thư Nhã lắc đầu, sửa sang lại một chút tâm tình "Tiêu công tử, ta vốn tên là Vương An Mẫn. Hôm nay không cần phải đi Di Hồng lâu, cứ gọi thẳng tên của ta a."
"Ách... Vương cô nương." Mới gọi lần đầu nên chưa thuận miệng lắm.
"Đúng rồi, Tiêu công tử, nguyên danh là gì?" Mỗi một gia đình giàu có đều có gia đinh nha hoàn trong phủ, nên cũng phải thay tên đổi họ theo gia chủ. Chủ nhân ban tên cho. Vậy Tiêu công tử đây?
"Ta..." Chính mình cũng không biết nguyên danh của Tiêu Khoan là gì, mẫu thân dẫn hắn đến bên cạnh mình, đã gọi hắn là Tiêu Khoan rồi.
Thư Nhã thấy hắn khó xử, không hỏi tiếp nữa, trên đường đi liền giữ im lặng.
Khoảnh khắc hai người tới Tây viện, Tây viện không hoa lệ như Đông viện, nhưng cũng có thể coi như tạm ổn. "Nơi này chỉ có một mình Vương cô nương ở sao?" Tiêu Thành Diễn nhìn chung quanh, không tìm ra một cái gia đinh nha hoàn nào.
"Ân, ta yêu thích sự yên tĩnh, nhiều người quá ngược lại không tốt. Hơn nữa với thân phận nhỏ bé của An Mẫn, ở đâu mà đi tìm người khác hầu hạ mình?" Nói xong lắc đầu.
"Đợi tí nữa, ta sẽ sắp xếp cô nương mấy cái nha hoàn, lúc nhàm chán cô nương có thể tâm sự đôi lời với họ." Nơi này chỉ có một mình Vương cô nương, thật sự rất cô độc.
"Đa tạ Tiêu công tử." Vương An Mẫn khom người. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dòng nước ấm.
Tiêu Thành Diễn trực tiếp vén tay áo lên, không thể không nói mặc áo ngắn đặc biệt thuận tiện "Ta giúp cô nương gánh nước." Nhìn đã thấy đáy vạc nước, chủ động xách thùng nước lên. Những chuyện nấu cơm thế này, mình cũng chưa làm. Chỉ có thể giúp sức được chừng này thôi.
Vương An Mẫn lần đầu tiên chứng kiến cái sẹo dữ tợn trên cánh tay Tiêu Thành Diễn. Quả thực có hơi kinh ngạc một chút.
Lúc Tiêu Thành Diễn đi rồi, Vương An Mẫn mới ngồi tại bàn, tay đỡ lấy đôi má, nhớ lại sự tình ban sáng, ngăn không được dáng cười. Sau đó bưng giỏ trúc vào trong, bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
"Tiêu công tử." Nha môn thấy Tiêu Thành Diễn đã đến, nhao nhao hành lễ.
Tiêu Thành Diễn hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang đi vào. Ngồi trên cao đường sau đó cho Trương Hoài một ánh mắt.
"Tiêu công tử." Trương Hoài hiểu ý, quỳ gối trước mặt Tiêu Thành Diễn. "Hôm nay lúc nô tài ở trong đại lao tuần tra, phát hiện Triệu đại nhân ở trong lao đã tự sát rồi."
Lập tức nha môn liền bàng hoàng, tùy tùng đều bảy miệng tám lời mà nghị luận bàn tán. Người nào chả biết Triệu đại nhân bình thường rất sợ chết a? Hôm nay như thế nào lại tự sát?
"Khục.. khục.. khục.." Tiêu Thành Diễn đem nắm đấm đặt lên khóe miệng, nhẹ nhàng ho khan vài cái.
Mọi người mới biết mình càn rỡ, nhao nhao ngậm miệng lại, chờ đợi Tiêu Thành Diễn lên tiếng.
"Nói một chút chuyện xảy ra xem nào?" Tiêu Thành Diễn thấy mọi người đều nhìn mình. Mới chậm rãi mở miệng. Mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Là như vầy, Tiêu công tử, lúc nô tài phát hiện Triệu đại nhân, Triệu đại nhân đang nằm trên mặt đất, nô tài buồn bực, bình thường Triệu đại nhân hùng hùng hổ hổ như vậy, hôm nay sao lại khác thường thế, nô tài đến gần nhìn, môi Triệu đại nhân thâm tím, trong tay có một bình sứ, nô tài cảm thấy không đúng lắm. Sau đó phát hiện đại nhân không thở nữa. Ngày thường không có ai tới gần đại nhân, nên nghĩ chính là do đại nhân mang độc đến." Nói xong dùng tay áo lau nước mắt.
"Đã điều tra khám nghiệm tử thi chưa?" Tiêu Thành Diễn sờ sờ cái cằm bóng loáng, nhìn như đang ngẫm nghĩ, kì thật những thứ này đều do chính mình an bài.
"Tiêu công tử, đại nhân xác thực chết vì trúng độc. Độc tố không rõ. Có điều cuống họng phát hiện có chứa độc tố." Gia đinh khám nghiệm tử thi quỳ gối trước mặt Tiêu Thành Diễn, cung kính nói ra.
"Không thể nào, hôm qua ngươi không phải mang một bình trà đưa cho đại nhân uống sao." Các thị vệ thủ lao khác nhớ tới liền chỉ vào Trương Hoài nói ra.
Trương Hoài vội vàng đứng lên "Cái đó là do tiên sinh phòng thu chi của Triệu phủ đưa cho ta."
"Ồ, tiên sinh phòng thu chi? Người đâu, mang hắn vào đây." Tiêu Thành Diễn dùng sức vỗ bàn, nói với một bên thị vệ.
Thị vệ lĩnh mệnh tiến về phủ đệ của Lưu phòng thu chi.
Chỉ cần hôm nay xử lý xong, chờ tân nhiệm tri phủ đến nữa, mình có thể ra roi thúc ngựa đuổi theo Lạc Nhi rồi, thật tốt quá. Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Thành Diễn càng thêm cấp thiết muốn nhanh được nhìn thấy Văn Nhân Lạc.
"Công tử, tiên sinh phòng thu chi đã được đưa đến." Thị vệ đem Lưu phòng thu chi d3 xuống.
Lưu phòng thu chi té trên mặt đất phát run, nghe nói Triệu đại nhân chết rồi... Vậy mình có phải hay không, vội vàng đưa vẻ mặt đưa đám nói "Tiêu công tử, oan uổng quá. Tiểu nhân căn bản không có đưa trà cho đại nhân. Xin công tử minh xét."
"Nói càn, chính là ngươi. Ngươi đã bảo ta đưa vào đấy." Trương Hoài nhanh một bước chỉ vào hắn chứng nhận.
Lưu phòng thu chi thấy gương mặt lạ lẫm của Trương Hoài, cảm giác việc này hình như muốn kéo lên trên người mình. "Công tử, công tử oan uổng, người này tiểu nhân chưa bao giờ gặp qua."
"Oan uổng, ta nghe nói ngươi làm mất sổ sách của Triệu phủ rồi, chậm chạp không chịu bẩm báo cho Triệu đại nhân, ngươi sợ Triệu đại nhân truy xét nên đã nhẫn tâm hạ độc gi3t ch3t Triệu đại nhân, che giấu sự thất trách của mình?" Tiêu Thành Diễn ánh mắt lợi hại nhìn xem hắn. Âm thanh lạnh như băng truyền đến.
Mọi người choáng váng một cái.
Hắn làm sao biết sổ sách đã bị mất? Chẳng lẽ...? Lưu phòng thu chi mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Thành Diễn đang nhếch miệng. Thì ra hắn sớm đã có chứng cớ, có chuẩn bị mà đến.
"Ngươi tốt nhất biết được chuyện gì thì mau nói thật ra, ta sẽ tha ngươi một mạng, bằng không thì, cả nhà ngươi đem chôn cùng luôn đi." Tiêu Thành Diễn cười lạnh. Lúc nào mình đã đối với sinh tử vô tình như vậy? Thoải mái nói ra miệng.
"Công tử, tiểu nhân nhận tội." Nước mắt trên gương mặt chảy xuống. Triệu đại nhân chết rồi, thừa tướng còn có thể quan tâm mình ư? Coi như mình không nghĩ đến mình, cũng nên nghĩ đến người nhà a.
"Vương đại nhân trước đây, hắn tội tham ô nhận hối lộ mà bị trảm, là do tiểu nhân liên thủ với Triệu đại nhân hãm hại hắn, sổ sách là do tiểu nhân xâu sửa lấy."
Lời vừa nói ra, mọi người càng là kinh ngạc, thì ra Vương đại nhân là bị oan uổng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT