Văn Nhân Lạc nhìn động tác của các cô gái này liền biết rõ các nàng đang suy nghĩ gì, cũng im lặng.

Chờ các nàng đi hết rồi, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ lưu lại nữ tử đánh đàn. Nàng xem ra rất lạnh nhạt, cùng với đám nữ tử kia hoàn toàn trái ngược, từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn "Cô nương, tại hạ muốn nghe ngóng một chút chuyện từ cô nương." Cung kính hỏi.

Nữ tử đánh đàn nghe vậy dừng tay, chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn hai vị công tử, trong mắt họ không giống như những tên nam tử háo sắc kia. Thật ra nhìn cẩn thận sẽ thấy là nữ tử cải nam trang, vành tai cũng có lỗ tai. Khó trách họ lại đuổi đám nữ tử kia ra. Dứt khoát không nói ra điều này, nói thẳng "Tiểu nữ tên Thư Nhã, công tử cứ gọi bằng tên. Xin hỏi công tử có chuyện gì muốn hỏi tiểu nữ, tiểu nữ chẳng qua chỉ là cô gái thanh lâu." Nói một cách khác, còn chuyện gì có thể đi hỏi một cô gái lầu xanh.

"Thư Nhã cô nương, có thấy hai vị công tử trẻ tuổi nào vào trong này không?" Văn Nhân Mạt tranh thủ thời gian hỏi tiếp. Nữ tử này sao lại có cảm giác thê lương như vậy.

Thư Nhã cười cười "Đương nhiên là có, trước mặt ta không phải là hai vị công tử trẻ tuổi đấy sao? Công tử thật biết nói đùa."

Văn Nhân Mạt nhất thời nghẹn lời, lúng túng không biết nên nói gì, mình làm sao có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Văn Nhân Lạc cũng lúng túng ho khan một cái: "Nhị ca, sắc trời đã tối, cha sẽ lo lắng." Vội vàng nói sang chuyện khác.

Văn Nhân Mạt tranh thủ thời gian nhẹ gật đầu "Đi đi đi." Tỏ vẻ đồng ý.

"Thư Nhã cô nương, sắc trời đã tối, gia phụ sẽ lo lắng, cáo từ." Văn Nhân Mạt ngồi dậy, hai tay ôm quyền hữu lễ.

"Công tử đi thong thả." Hai tay xếp lại bên hông, nửa ngồi. Nhìn hai người đi xa, đoán chừng là đến tìm tướng công đây, bỏ mặt thê tử xinh đẹp như tiên để tới đây tầm hoan tác nhạc. Thật không biết hắn đang nghĩ cái gì. Nếu nhà không có biến, mình cũng có thể cùng quân gần nhau, đáng tiếc là quân lúc nào về? Tiếc hận lắc đầu.

Ra thanh lâu Văn Nhân Mạt mới thở phào nhẹ nhõm "Quá ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, xem Cố Vũ trở về ta làm sao trừng trị hắn." Nói xong dậm chân.

Văn Nhân Lạc nhìn xem nhị tỷ và tỷ phu đã lấy nhau được hai năm, vẫn ân ái như trước, không khỏi hâm mộ, cũng mừng rỡ cho nhị tỷ đã tìm được lang quân như ý, chậm rãi nói "Nhị tỷ, hay là mình hồi phủ, bọn họ có thể đã về rồi." Nói xong đi về phía trước. Nội tâm dấy lên hy vọng, bước chân nhanh hơn.

Về đến phủ, phụ hoàng nghiêm túc ngồi ở chủ vị, Trương tướng quân ở một bên cúi đầu quỳ. Văn Nhân Lạc liền biết rõ bọn hắn vẫn chưa trở về. "Cha."

Nhà giam cửa bị mở ra, một thị vệ đi đến "Các ngươi danh tự, nhà cửa chỗ nào? Trong nhà làm gì?" Tức giận hỏi hai người.

"Người ngoại thành..." Cố Vũ vội vàng nói, có lẽ nói vậy sẽ có ích.

"Ồ? Ở nơi khác đến sao? Nơi nào?" Thị vệ trong lòng vui sướng, người bên ngoài càng tốt, có thể thu được ít nhiều.

"Ở... ở..." Có nên nói ra không? Nếu đem hành tung của phụ hoàng ra nói thì... Nghĩ đi nghĩ lại, phụ hoàng lần này ra ngoài không có mấy người biết rõ.

"Nói nhanh lên, lầm bà lầm bầm cái gì." Một cây roi hướng tới Cố Vũ. Nghe xong là người ngoại thành, thị vệ hoàn toàn không lo lắng hai người sẽ có thế lực sau lưng nữa.

Cố Vũ bị đau, bụm lấy cánh tay, cắn răng "Trong thành... Văn phủ." Cố Vũ dù sao cũng là thư sinh, lại là nhi tử bảo bối của thiên tử, từ nhỏ tính tình cũng tốt. Ở đâu lại bị người khác đánh?

Văn phủ? Trong thành sao lại mọc ra Văn phủ, mình sao lại không biết nhỉ? "Nhà làm cái gì?"

"Thương gia."

Cái này nghe còn được. Thương nhân chẳng phải ưa thích qua lại làm ăn ở Lạc Dương sao? Như vậy cũng tốt. Không cần mình làm gì nhiều, bạc cũng tự động đưa tới. Coi như không tồi. Vì vậy đi ra, đóng cửa sắt lại.

Cỗ Vũ bụm lấy cánh tay ngơ ngác nhìn hắn rời khỏi, muội phu từ đầu đến cuối vẫn mê man, chính mình thật sự lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện. Phải làm sao bây giờ? Ngồi dậy lại ngồi xổm bên người Tiêu Thành Diễn, Tiêu Thành Diễn như trước nhắm mắt, cau mày, bờ môi trắng bệch, trên mặt càng không có một tia huyết sắc. Máu trên mũi và khóe miệng đã đông lại từ lâu.

"Muội phu..." Nhẹ nhàng hô một tiếng "Muội phu..." Thử rồi lại thử hô tiếng nữa.

Tiêu Thành Diễn chậm rãi mở mắt ra "Tỷ phu, ta không sao." Biết rõ là hắn đang lo lắng cho mình. Phần bụng vẫn còn đau, đại hán kia ra tay thật độc ác, cả buổi đến giờ vậy mà vẫn không khá hơn.

Văn Nhân Lạc một mực ngồi ở cửa phủ, chờ đợi Tiêu Thành Diễn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu, trước kia còn chưa biết thân phận của nàng, cũng sẽ không lo lắng đến mức này, hiện tại biết rõ rồi, ngược lại càng thêm lo lắng. Một nử tữ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lấy tay chống trán. Ướt con mắt nhìn xem phương xa, không nhìn thấy bóng dáng nàng thì thôi, ngay cả bọn người Trương tướng quân cũng chưa trở về. Thấp thỏm bất an, hơn nữa còn là vô cùng lo lắng.

Sáng sớm ngày hôm sau, một tri phủ huyện nha đến cầu kiến. Văn Nhân Chấn bởi vì tử tế đến bây giờ vẫn chưa về mà lo lắng, huyện nha sao lại tới đây? Cau mày "Mời hắn vào."

Binh sĩ nha môn vừa vào phủ, nhìn phủ đệ liền biết đã gặp được một phú thương. Nhìn đến hoa cả mắt, lần này nhất định là thu được không ít đây. Đến lúc đó báo cáo ngược một chút. Mình cả đời sẽ không lo cơm áo nữa. Nghĩ đến trong bụng liền nở hoa.

Đến đại sảnh, thấy một nam tử ngồi ở chủ vị, đang suy đoán thân phận người này là gì, không có khả năng mới trẻ tuổi như vậy gia nghiệp đã lớn thế này. Dứt khoát không lên tiếng.

"Nha môn nhà ngươi tìm ta có chuyện gì?" Văn Nhân Chấn thấy người binh sĩ không nói lời nào, đoán chừng còn không biết thân phận của mình.

Binh sĩ bừng tỉnh đại ngộ "Thì ra là Văn lão gia a." Mặt lộ sắc mặt vui mừng, thật tốt, trẻ tuổi thì càng dễ hù dọa. Giả trang một bộ nghiêm trang nói "Là thế này thưa Văn lão gia, lệnh công tử trên đường đánh đệ đệ của Trần viên ngoại, bị đại nhân mang nhốt vào đại lao."

Mọi người nghe xong đều là sững sờ. Làm sao có thể? "Càn rỡ, còn không mau thả người cho ta." Văn Nhân Chấn kịp phản ứng. Vỗ lên bàn, chén trà trên bàn chịu tác động rung lên. Vội vàng ra lệnh. Nói đùa gì vậy? Lá gan tri phủ cũng lớn nhỉ? Dám giữa thanh thiên bạch nhật bắt người của trẫm, còn làm quan được sao. Đúng là không đặt mình vào mắt mà. Văn Nhân Chấn hỏa khí lên đến nơi.

"Lão gia, không được kích động." Cố thái phó nhắc nhở. Mặc dù mình rất lo cho nhi tử, nhưng chức trách vẫn phải khuyên giải hoàng thượng. Bằng không sẽ làm hỏng việc lớn.

Nghe vậy Văn Nhân Chấn mới bình tĩnh trở lại. Thái phó nói đúng, mình bây giờ chính là một người bình thường.

Binh sĩ bị dọa sợ cũng ngậm miệng lại. Mệnh lệnh này mang theo uy nghiêm không thể phản kháng được, nhưng đây là một phú thương, điên cuồng cái gì chứ? Vội vàng nói "Muốn người cũng được, Văn lão gia chỉ cần..." Nói xong dùng ngón cái cùng ngón trỏ chà xát qua lại.

Văn Nhân Chấn thấy vậy, liền biết hắn muốn gì "Nói đi, bao nhiêu?" Một tri phủ có thể muốn bao nhiêu? Văn Nhân Chấn không thèm để ý chút nào.

Binh sĩ nghe xong, sảng khoái nói "Hai người, hai trăm ngàn lượng vàng." Đắc ý nói.

"Ngươi..." Văn Nhân Chấn chỉ vào binh sĩ. Hai trăm ngàn lượng có thể đổi lấy cơm áo của dân chúng, lá gan thật lớn. Nghĩ là địa bàn của mình nên đắc ý giương oai.

"Lão gia, xin nguôi giận." Cố thái phó vừa nhìn. Tranh thủ thời gian khuyên nhủ.

Nghe vậy binh sĩ xem thường nhìn thoáng qua Văn Nhân Chấn, phủ đệ lớn vậy, hai trăm ngàn lượng chẳng lẽ không đủ đổi lấy hai người? "Văn lão gia, xin hãy nghĩ kĩ, tội của lệnh công tử có thể phán hắn đến vài năm, Trần viên ngoại muốn truy cứu, cũng đã là vài năm sự tình rồi, cáo từ." Binh sĩ tức giận, lừa gạt Văn Nhân Chấn, cho là hắn không hiểu quốc pháp. Không đợi Văn Nhân Chấn đáp lời. Phất tay áo rời đi.

"Lá gan của hắn thật lớn." Văn Nhân Chấn nhìn bóng lưng binh sĩ rời đi nói. Trên đường đánh nhau mà phán vài năm? Hù trẫm không hiểu quốc pháp?

"Bá phụ, có việc gì làm người tức giận như vậy?" Tô Nam Khải mang theo muội muội tiến đến, từ xa đã thấy Văn Nhân Chấn mắng chửi, liền vội vàng hỏi. Hôm nay chính là cố ý lôi kéo muội muội đến thăm Văn Nhân Lạc, mình đi một mình thì thật không hay. Nên kéo theo muội muội làm đỡ kiếm bài.

Văn Nhân Chấn thấy Tô Nam Khải đến, sẽ không hay nếu phát tác trước mặt người ngoài "Hiền chất, không có gì."

"Bá phụ, có chuyện gì cần giúp tiểu chất xin nguyện ý giúp đỡ bá phụ." Mình nên ngỏ ý hỏi thăm trước, dù sao cũng đã nhìn thấy chuyện nhà người ta.

"Chuyện này..." Văn Nhân Chấn suy nghĩ một chút, thân phận mình không thể bại lộ...

Văn Nhân Mạt đến đại sảnh tới trước mặt Văn Nhân Chấn, vừa từ phòng đi ra đã nghe nha hoàn bẩm báo lại, mình vội vàng chạy tới "Cha, tướng công bọn hắn bị bắt đến nha môn sao?" Lo lắng muôn phần.

Tô Nam Khải nghe xong liền hiểu ra sự tình. Người tri phủ lại đang lừa bịp a. Việc này ở Lạc Dương cũng thấy nhiều rồi. Nhìn thấy Lạc cô nương cũng đang đi đến, vội vàng hướng Văn Nhân Chấn nói: "Bá phụ, tiểu chất nguyện đi một chuyến đến nha môn." Mình là con trưởng Tô phủ, cũng không tin tri phủ đại nhân không nể mặt mũi của mình.

"Chuyện này... Văn Quế hay là đi lấy vàng a." Văn Nhân Chấn thở dài một hơi, hiện tại không thích hợp bại lộ thân phận. Chuyện này thân là một thương nhân, tự nhiên xử lý sẽ không tốt. Chỉ còn cách đưa vàng thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play