"Tô công tử, tiểu nữ còn có việc, lần sau gặp lại." Văn Nhân Lạc không tiện cự tuyệt, cũng không muốn đáp ứng, vội vàng nhảy qua chủ đề khác.
Tô Đan thấy Văn Nhân Lạc phải đi "Tỷ tỷ nhận lấy vòng tay đi a." Hôm qua ca ca nói với mình, hắn đang bắt đầu thích một cô nương, hôm nay nhìn thấy, quả là sắc nước hương trời, ở Lạc Dương nhất định không có ai như vậy, ca ca không thể từ bỏ cơ hội lần này.
"Lạc cô nương, sắc trời đã tối, để tại hạ đưa cô nương về." Tô Nam Khải thấy Lạc cô nương có chút khó khăn, vội vàng nói.
"Không cần đâu, gia đinh cũng ở phía trước rồi." Nhìn theo phương xa.
"Cáo từ."
"Lạc Nhi, Mạt Nhi, sao hai con trở về rồi?" Văn Nhân Chấn chỉ nhìn thấy hai nữ nhi về, tế tử đâu?
Văn Nhân Lạc cùng Văn Nhân Mạt bốn mắt nhìn nhau, "Cha còn ai nữa ạ?"
"Diễn Nhi bọn nó đâu?" Không có đi cùng nhau à?
"Bọn họ không phải ở nhà sao?" Văn Nhân Mạt nghi vấn hỏi.
Văn Nhân Lạc cũng có một dự cảm không hay.
"Tiểu Quế Tử, phò mã bọn hắn đi đâu rồi?" Văn Nhân Chấn hỏi một tiểu công công đứng bên cạnh, lần đi vi hành, người trong triều cũng không biết, cho nên để Lưu công công ở lại ứng phó ngoại thần. Tiểu Quế Tử chính là nghĩa tử của Lưu công công. Nhân dã tính lanh lợi.
"Khởi bẩm hoàng thượng, phò mõ bọn họ cũng đi theo công chúa ra phủ, về sau cũng... không thấy hành tung gì nữa." Tiểu công công cung kính đáp trả. Phò mã bên người không có ám vệ, mình thật sự không biết họ đã đi đâu.
Văn Nhân Chấn nhìn sắc trời một chút, lần trước là Diễn Nhi, lần này là cả hai người. Thật sự là khiến ta không ngừng lo lắng mà. Thở dài một hơi "Trương tướng quân, lại làm phiền ngươi rồi."
"Tướng quân, ta cũng đi." Văn Nhân Lạc bỗng nhiên nói. Cau mày. Mình bây giờ rất lo lắng. Cả ngày hôm nay đều có linh cảm không hay. Trong lòng tự nói với mình là không muốn nghĩ tới nàng nữa, nhưng vẫn là không khống chế nổi mình.
"Ta... ta cũng đi." Văn Nhân Mạt tiếp lời Văn Nhân Lạc. Thật là, mình nói chàng đi theo bảo vệ muội phu, vậy mà chính chàng cũng không trở về. Về xem ta trừng trị như thế nào.
"Nhị tỷ, chúng ta cải nam trang đi." Không ai là không đi thanh lâu. Nhưng nàng là... nữ tử, nhưng mà trước đây không phải đều như vậy sao? Chính mình vẫn là phải đi xem một lần.
Hai người thay đồ xong, nhao nhao ra ngoài. Mới đây còn là công chúa, vậy mà tóc đen đã liền dựng đứng lên, rõ ràng nhìn vào là hai vị công tử xinh đẹp. Văn Nhân Lạc như cũ mặc y phục bạch y. Văn Nhân Mạt mặc y phục tím đen.
"Tướng quân, ta cùng nhị hoàng tỷ đi với nhau, tướng quân dẫn người đi nơi khác nhìn xem." Sau khi xuất phủ Văn Nhân Lạc nói với Trương tướng quân.
"Chuyện này..." Trương tướng quân trầm mặc một hồi "Mấy người các ngươi, đi theo hai vị công chúa đi." Nói với các gia đinh phía sau. Công chúa an toàn vẫn là quan trọng, không thể qua loa được.
"Tướng quân, không cần... Có Thập Tam và Thập Nhất rồi. Tướng quân an tâm." Văn Nhân Lạc vội vàng từ chối. Đang muốn đi thanh lâu mà kéo theo đám người... Không phải hấp dẫn mắt người nhìn sao.
"Công chúa, vậy thần sẽ phái theo mấy người, âm thầm bảo vệ công chúa." Trương tướng quân thấy Văn Nhân Lạc không muốn. Nếu để xảy ra chuyện gì về sau khó mà nói lại với hoàng thượng.
"Đa tạ tướng quân." Văn Nhân Lạc nhẹ gật đầu. Biết rõ Trương tướng quân là lo lắng cho mình. Hơn nữa mang theo nhiều người cũng tốt.
Tới trước cửa thanh lâu, Văn Nhân Lạc chần chừ một chút. Với chỗ này có mang theo sợ hãi.
Văn Nhân Mạt chú ý tới sự khác thường của nàng, liền vội vàng hỏi: "Ngũ muội... ngũ đệ, chúng ta thật sự phải vào đây?" Chính mình cũng có nghe qua chỗ này, nhưng chưa bước vào. Đây là nơi bướm hoa, làm sao có thể đến đây?
Văn Nhân Lạc nhìn nhị tỷ, cũng không nói gì, nổi lên dũng khí trực tiếp đi vào.
"Nhị vị công tử, xin mời..." Tú bà nhìn hai người, là hai công tử thanh tú xinh đẹp, áo choàng cũng thuộc loại vải vóc tốt nhất, nhất định là nhân vật có tiền.
Tú bà sờ ống tay áo của Văn Nhân Lạc, quả nhiên là chất liệu tốt, mà công tử chẳng lẽ không hiểu ý ta?
Văn Nhân Lạc ghét bỏ phất tay áo khỏi bàn tay tú bà. Không rõ lắm nhìn bà ta, bà ta đây là ý gì? Không phải nên dẫn ta vào sao?
Tú bà thấy bọn họ thật sự không hiểu ý mình, hẳn là lần đầu đến đây. Mày dạn mày dày tươi cười với hai người "Nhị vị công tử, đến đây tìm cô nương thì phải đưa ta tiền mới vào được."
"Bao nhiêu tiền...?" Văn Nhân Mạt hỏi.
"Không nhiều lắm không nhiều lắm." Tú bà lấy tay dựng lên bốn ngón sau đó thấy hai người thoáng dao động "Bốn trăm lượng bạc."
Hai người nghe vậy rốt cuộc hiểu đây chỉ có thể là nơi giành cho bọn nhà giàu. Văn Nhân Lạc từ trong ngực móc ra một tập phân phiếu, đưa cho tú bà.
Tú bà thấy, vội vàng tiếp nhận, ra tay thật xa xỉ. Cười nói "Nhị vị công tử mời mời..."
Đi tới lầu hai trong một căn phòng, Văn Nhân Lạc nhìn xem bốn phía. Bố cục rất giống nơi mình bị bắt cóc lần trước. Văn Nhân Mạt cũng nhìn xung quanh bốn phía, thì ra đây chính là thanh lâu.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở, hai người nhao nhao nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mang theo khăn che mặt bước vào, ôm cầm đi đến. Phía sau là một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp cũng bước theo vào. Cô gái trẻ mặt không đổi sắc đặt đàn trước mặt. Các nữ tử ở phía sau, nhìn thấy hai công tử tuấn tú như vậy, vội vàng đi qua dán lên người hai người.
"Công tử, ta bồi ngươi có được không?"
"Công tử, ngươi thấy ta thế nào?"
"..." Bọn họ liên tục nói.
Văn Nhân Mạt bị tình cảnh dọa sợ, nữ tử sao có thể như vậy... Không thấy thẹn hay sao? Vội vàng cầm bàn tay đang đặt trên vai mình gạt xuống, nhưng những cô gái cứ tiếp tục dán lên "Các ngươi... không được đụng vào ta." Văn Nhân Mạt không chịu nổi, vội vàng nói, thật không biết bọn nam nhân kia sao có thể chịu đựng được. Mình nổi cả da gà với cái nơi này rồi.
Văn Nhân Lạc lạnh nhạt nhìn xem hết thảy, thâm cung công chúa làm gì nhìn thấy những cảnh tượng thế này, ngay từ bé đã được giáo dục, ngoài mặt bình tĩnh, nếu không phải lần trước được nàng cứu mình, mình không phải cũng lâm vào hoàn cảnh này sao? Hậu quả thật không dám nghĩ tới "Các ngươi lui xuống đi." Âm thanh lạnh như băng, mang theo mệnh lệnh.
Khiến các nữ tử trang điểm xinh đẹp khẽ vấp. Động tác dừng lại, ánh mắt nhao nhao hướng tới Văn Nhân Lạc. Chỉ thấy mày nàng nhăn lại, xem ra vị công tử này không thể trêu vào, tự giác nhao nhao rời khỏi. Trong mắt mang theo ý luyến tiếc. Cho dù là ai cũng sẽ không thể nào buông tha hai vị công tử thanh tú này, hơn xa mấy tên thô hán kia, đã thế còn không biết thương hoa tiếc ngọc. Chẳng qua là đáng tiếc cho những vị công tử cao cường như vậy, không phải giành cho nàng. Nữ tử đánh đàn nhìn chằm chằm, im lặng suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT