Tiết Phóng Ly đứng người, sau đó nở nụ cười.

Lúc đầu hắn chỉ cười thầm thôi, có lẽ thật sự cảm thấy thú vị, sau đó thì cười rộ lên.

Sao lại có người ngây thơ đến thế?

Lát sau, Tiết Phóng Ly rủ mắt xuống, giọng điệu hung hăng bảo: “Nhưng bổn vương chính là người như thế đấy.”

Giang Quyện ngước mắt lên, nghiêm túc bảo: “Đâu phải đâu.”

Ánh mắt cậu thuần khiết, giọng điệu kiên định. Tiết Phóng Ly nhìn vào mắt cậu, bất ngờ lại nhớ đến bàn tay đã nắm lấy tay hắn khi hắn đau đầu nhất.

Mềm mại, ấm áp.

Hắn ra sức nắm chặt, cứ như là nắm lấy được chút liên hệ của mình với nhân gian này, thậm chí hắn còn có chút tham lam.

Nhưng không được.

Tiết Phóng Ly nhắm mắt lại.

Hắn đối với vị Tam công tử này, dường như hòa nhã quá, cũng dường như hứng thú quá rồi..

Thiếu niên thích gì, vào phủ Ly Vương này với mong muốn gì, tâm địa có lương thiện như bồ tát đến đâu thì có liên quan gì đến hắn đâu chứ.

Hắn sẽ không giữ cậu lại quá lâu đâu.

Hắn bệnh tật như thế, sẽ không chống chọi được bao lâu.

Lúc mở mắt ra, Tiết Phóng Ly mặt không cảm xúc bước vào trong xe ngựa, hắn vén áo lên ngồi xuống, thái độ cũng lạnh nhạt hẳn đi.

Giang Quyện nhận ra điều gì đó, nhưng cậu cũng không để tâm lắm, chỉ tưởng rằng Tiết Phóng Ly không khỏe nên yên lặng ngồi sang một bên.

Tiếng xe ngựa lốc cốc, móng ngựa bước qua con đường đá xanh, rời xa cung điện nguy nga, bước vào phố phường náo nhiệt, tiếng rộn ràng cũng dần rộ lên.

Giang Quyện nhận ra đó là nơi sáng nay cậu muốn đi dạo, cậu vén màn lên nhìn ra bên ngoài, rồi lại xoay đầu nhìn Tiết Phóng Ly, do dự một hồi, cuối cùng lại từ bỏ.

Thôi bỏ đi.

Để sau này tới dạo sau vậy.

Giang Quyện buông tay, màn cửa cũng vì thế mà rơi xuống, tiếng hạt châu leng keng, cậu đờ đẫn vén những hạt châu kia.

Tiết Phóng Ly vốn tưởng cậu sẽ nhắc, nhưng Giang Quyện không hề nhắc, mà thậm chí còn yên lặng lạ thường, hắn nhìn Giang Quyện với vẻ mặt không cảm xúc gì.

Giang Quyện như cảm nhận được gì, liền nhìn sang nghi hoặc bảo: “Vương gia, sao thế?”

Cứ nhìn cậu mãi.

Tiết Phóng Ly không đáp, chỉ rủ mắt xuống.

Lát sau, cuối cùng Tiết Phóng Ly mới lên tiếng, nhưng lại không phải là trò chuyện với Giang Quyện,

“Đến biệt trang.”

Giang Quyện nghe thế, không cẩn thận đụng vào xâu chuỗi ngọc, âm thanh leng keng vang lên.

Hả, biệt trang.

Tình tiết truyện sắp đến rồi.

Người lái xe nghe thế liền bắt đầu quay xe, con phố không đủ rộng dường như bị chiếm hết cả chỗ, người qua đường đều nhanh chóng nhường đường, không ai không biết đây là xe ngựa của phủ Ly Vương... dát vàng nạm ngọc, dùng pha lê tô điểm, cực kỳ xa xỉ.

“Huýtttt...!”

Cùng lúc đó, có một chiếc xe ngựa đi từ phía trước đến, lái xe của đối phương cầm chắc dây roi nên kịp thời né được, thanh niên ngồi trong xe khẽ hỏi: “Sao dừng lại thế?”

“Bẩm chủ tử, phía trước là xe ngựa của phủ Ly Vương.”

“phủ Ly Vương...”

Thanh niên mặt mày trắng bệch, dường như nhớ đến chuyện cực kỳ kinh khủng gì, ngay cả ngón tay cũng không kiềm được mà run rẩy.

Nha hoàn Điểm Thúy phát hiện ra sự khác lạ của thanh niên, liền quan tâm hỏi: “Nhị công tử, người không sao chứ? Có phải dạo trước rơi xuống nước nên chưa khỏe hẳn không ạ...”

Nhị công tử.

Đúng rồi, bây giờ cậu ta là Nhị công tử của phủ Thượng thư, không phải Ly Vương phi gì cả.

Chàng thanh niên, cũng tức là Giang Niệm chậm rãi thở một hơi dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu ta lắc đầu gượng cười bảo: “Ta không sao.”

Điểm Thúy vẫn có chút không yên tâm, không ngừng nhìn về phía cậu ta, nhưng cứ nhìn thế, nàng lại thất thần.

Lúc chưa vào phủ, Điểm Thúy đã nghe nói Nhị công tử là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành rồi. Nhưng lần đầu tiên gặp Nhị công tử, nàng cảm thấy Nhị công tử cũng có đẹp lắm đâu, nhưng sau đó lén hỏi mấy vị tỷ tỷ thì mới biết là do mình quá nông cạn.”

... Mỹ nhân tại cốt bất tại bì. Thiếu gia của họ tuy không đẹp rực rỡ, nhưng lại rất ưa nhìn, vả lại khí chất vô cùng tuyệt hảo, nói là tiên giáng trần cũng không ngoa.

Điểm Thúy không biết chữ, đến tận bây giờ vẫn chưa lĩnh ngộ được vẻ đẹp của Nhị công tử, nhưng cả Kinh Thành đều khen Nhị công tử đẹp, vậy thì Nhị công tử rất đẹp, nàng chỉ coi là do mình vô tri.

Để ý đến ánh mắt của nàng, Giang Niệm buồn cười hỏi: “Sao ngươi lại nhìn ta như thế.”

Điểm Thúy đáp: “Vì công tử đẹp ạ, dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành.”

Giang Niệm cười, dịu dàng ngắt lời: “Đừng nói bậy, để người ta nghe được lại thành trò cười.”

Điểm Thúy lè lưỡi: “Mọi người đều nói vậy mà.”

Giang Niệm nghe thế cũng bất lực, nhưng tâm trạng lại rất tốt.

Kiếp trước cậu ta bị chỉ hôn cho Ly Vương, sống ở phủ Ly Vương trong sự sợ hãi, không dám rời khỏi viện của mình nửa bước, e sợ đụng phải Ly Vương phát điên thì sẽ bị liên lụy, khác xa so với trạng thái nhẹ nhõm cười cười nói nói với nha hoàn bây giờ.

Đúng vậy, kiếp trước.

Trời xót thương, sau khi Giang Niệm mất vì u uất, cậu ta đã có một cơ hội để làm lại.

Lần này cậu ta dựa vào ký ức kiếp trước, tuyệt đối không để bản thân phải nuối tiếc.

Ví dụ như, giao hảo với bạn học và các vị Hoàng tử.

Ví dụ như, đón nhận tình yêu của An Bình Hầu.

Kiếp trước, nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngôi vua cuối cùng lại rơi vào tay An Bình Hầu, hắn ta sẽ là người tôn quý nhất thế gian.

Chỉ cần Bệ hạ gật đầu, chỉ cần đợi trong cung ban hôn.

Thì cậu ta sẽ trở thành người cao quý vô đối.

Biệt trang ở vùng ngoại ô Kinh Thành.

Dưới chân núi đã là mùi hoa tàn, nhưng trên núi vẫn còn cả một rừng hoa tử đằng.

Đến nơi, Giang Quyện được sắp xếp ở biệt viên riêng lẻ, đợi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa rồi, Cao quản sự cũng đến đây một chuyến.

Biết Vương gia nghỉ chân ở biệt trang, ông ta liền vội vã lấy một hộp hương liệu đưa lên núi, đương nhiên, Cao quản sự còn tiện tay đưa sói con mà Giang Quyện cứu lấy lên cùng.

“Đại phu xem qua rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là phải dưỡng thương một khoảng thời gian.” Cao quản sự bảo.

Giang Quyện gật đầu, khom người đứng trước cái lồng, con sói hình như nhận ra cậu nên tựa đầu vào chiếc lồng, rơi lệ trong yên lặng.

Giang Quyện thở dài: “Đáng thương quá.”

Cậu bảo Lan Đình đưa cho cậu chiếc khăn tay, sau đó dè dặt lau nước mắt cho sói con, Lan Đình cảm thấy không ổn nên nhẹ nhàng bảo: “Công tử, để nô tì làm cho ạ.”

Giang Quyện lắc đầu: “Không cần.”

Sói con chắc là đau lắm nên chảy rất nhiều nước mắt, hoàn toàn không thể nào lau sạch được, Giang Quyện sờ đầu nó, Cao quản sự thấy thế thì thấy khó hiểu vô cùng.

Chỉ là một con súc sinh thôi mà, có đáng để đích thân lau chùi như thế không?

Vị Tam công tử này thật đúng là kỳ lạ.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng gương mặt Cao quản sự chưa từng để lộ một chút tâm tư nào của ông ta, ông ta cười bảo: “Vương phi, nếu như không còn căn dặn gì, nô tài lui xuống trước đây ạ.”

“Ừm, được” Giang Quyện đáp lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại gọi ông ta lại: “Đợi đã.”

Giang Quyện hỏi: “Vương gia vẫn ổn chứ?’

Cao quản sự đứng người, vội đáp: “... Vẫn ổn ạ.”

Thực ra thì, không ổn lắm.

Cao quản sự ở trong phủ này mấy năm rồi, ông ta biết rằng Vương gia sẽ không dễ gì đến ngôi biệt trang này đâu, trừ khi tình trạng của ngài ấy đã tồi tệ lắm rồi,

… Cơn đau nói kéo dài, sự đau khổ kịch liệt khi phát bệnh, và cả lâu ngày không được nghỉ ngơi, cho dù có là Kim La Đại Tiên cũng không chịu nổi.

Giang Quyện “ồ” một tiếng rồi tiếp tục lau nước mắt cho sói con, Cao quản sự liền lui ra ngoài.

Lan Đình thấy thế liền nhỏ tiếng bảo: “Thật ra con sói con này cũng không đáng thương lắm. Dù gì thì nó vẫn gặp được công tử.”

Vừa dứt lời, Lan Đình lại đột nhiên nhớ ra gì đó, liền “Á” lên một tiếng, liền buồn phiền tâu: “Công tử, tối nay người phải tắm thuốc rồi.”

Giang Quyện đứng người: “Tắm thuốc sao?”

Trước khi cậu xuyên sạch, ngoài đến bệnh viện định kỳ ra, cậu cũng luôn dùng việc ngâm tắm thuốc để nuôi dưỡng cơ thể.

Nhưng nhớ lại miêu tả nhân vật, Giang Quyện liền hiểu ra.

Bệnh tim của nhân vật của cậu tuy là giả bộ thôi, nhưng yếu ớt từ khi lọt lòng thì đúng, nên việc tắm thuốc cũng không lạ lắm.

Nhưng đang trên núi, làm gì có dược liệu, Giang Quyện nghi hoặc bảo: “Hay là hôm khác đi?”

“Không được đâu ạ.” Lan Đình lắc đầu, không dám lấy việc này ra đùa. Nàng nghĩ một hồi rồi bảo: “Để nô tỳ đi hỏi Cao quản sự.”

Nói xong, Lan Đình liền vội đứng lên, đuổi theo Cao quản sự.

Bước chân Cao quản sự khá nhanh, mới đây thôi mà đã không thấy bóng dáng đâu, Lan Đình chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, trên đường nàng cứ chạy mãi nên không ngờ lúc vừa bước lên cầu đá thì bên cạnh có người quẹo qua, hai người thế là va phải nhau.

“Au....!”

Người này bị đụng cho choáng váng, hộp gỗ trên tay cũng rơi đi mất, Lan Đình đang định xin lỗi thì ngẩng đầu lên, người đó là Cao quản sự.

“Quản sự, công tử bọn ta phải tắm thuốc định kỳ, trên sơn trang có...”

“Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không?”

Cao quản sự sắc mặt trắng bệch ngắt lời cô.

Hộp gỗ bung ra rơi xuống hồ, hương liệu dạng miếng liên tục thấm nước, rơi vãi cả ra, rõ ràng là không thể dùng tiếp nữa.

Lan Đình bị dọa cho sợ: “Ta, ta...”

Cao quản sự nhếch môi, sự sợ hãi khiến ông ta không nói ra được gì, một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy bảo: “Đây là hương liệu Vương gia phải dùng, ngươi hại chết tất cả bọn ta rồi!”

“Ta không...” Lan Đình bất an bảo: “Ta không cố ý đâu, ta không biết.”

Sắc mặt Cao quản sự tái xanh: “Vương gia không cần biết mấy việc này đâu, ngài ấy chỉ cần hương liệu thôi.”

Mà hương liệu đã thấm nước, không dùng được nữa.

Mà lúc này đang là lúc tình trạng sức khỏe của Vương gia yếu nhất, nếu không có hương liệu điều tiết thì ngài ấy sẽ chỉ tàn bạo vô đối, điên càng thêm điên thôi!

Nghĩ đến đây, Cao quản sự lạnh sống lưng, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Im lặng một hồi, bỗng có một giọng nói vang lên.

“Sao thế?”

Là Giang Quyện đến.

Đợi lâu thế Lan Đình cũng chưa về nên Giang Quyện ra ngoài tìm nàng, kết quả thấy măt Cao quản sự tái mét, hai mắt Lan Đình cũng ngấn lệ, Giang Quyện hỏi nàng: “Sao lại khóc thế kia?”

“Hương liệu của Vương gia...”

Lan Đình cúi đầu xuống tự trách, rồi nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Cao quản sự bổ sung rằng: “Vương gia rất kén mùi hương, chỉ dùng quen mùi hương của loại hương liệu này, bây giờ...”

“Haiz!”

Cao quản sự thở dài, Lan Đình nghe thế, tự biết mình đã gây đại họa liền rưng rưng cúi đầu xuống, Giang Quyện sợ nhất là con gái khóc, nên liền an ủi: “Ngươi đừng khóc, chúng ta cùng nhau nghĩ cách đi.”

Cao quản sự: “...”

Còn có cách gì được chứ?

Cao quản sự đang rối ren chả biết làm gì thì Giang Quyện, sau khi dỗ xong Lan Đình liền nhớ ra gì đó, lập tức hỏi: “Lan Đình, túi thơm sáng nay ngươi cho ta còn ở đó không?”

“Có ạ.” Lan Đình tuy không hiểu, nhưng vẫn từ trong người lấy túi thơm ra: “Đây ạ.”

Giang Quyện thở phào, có thì được rồi, cậu nói với Cao quản sự: “Hay là đưa túi thơm cho Vương gia trước đi?”

Cao quản sự có hơi khó xử.

Không phải hương gì cũng được đâu, Vương gia chỉ cần hương liệu này và cũng chỉ ngửi quen nó, huống hồ nó còn có công dụng an thần, dùng nhiều một chút thậm chí còn có thể giúp Vương gia yên giấc, dù tác dụng phụ là không hề nhỏ.

Nếu ngủ thì sẽ vô tri vô giác, ngày hôm sau sẽ uể oải chán nản.

Đương nhiên, những tác dụng sau đó, Cao quản sự không nhắc với Giang Quyện.

Cao quản sự khó xử bảo: “Có lẽ không ổn lắm đâu.”

Giang Quyện vẫn một mực nói: “Cứ thử đi.”

Sáng sớm lúc vào cung, Tiết Phóng Ly còn hỏi trên người cậu có mùi gì, còn bảo ngửi cũng được, vậy chắc không ghét mùi hương của túi thơm.

Cao quản sự cũng hơi do dự, bản thân ông ta phạm lỗi lớn còn lấy túi thơm gì nữa, ông ta chưa chán sống.

Giang Quyện thấy thế liền bảo: “Ta tự đi hỏi Vương gia vậy.”

Cao quản sự kinh ngạc nhìn cậu, đi thì đi đi, ông ta cũng vui vì có người gánh trách nhiệm, vội bảo: “Vậy làm phiền Vương phi rồi... Mời bên này.”

Cao quản sự đi trước dẫn đường, một lát sau, họ đến một tòa lầu gác.

Bây giờ còn ban ngày nhưng rèm trúc đã kéo xuống hết, dưới sự che chắn của những tấm màn trồng lên nhau, bốn bề đều ảm đạm không một chút ánh sáng, chỉ thấy một bức bình phong điểm thúy mạ vàng.

“Vương gia.”

“Hương liệu đâu.”

Cao quản sự vừa nghe, âm a ậm ừ nửa buổi trời cũng không nói được câu hoàn chỉnh, Giang Quyện không kiềm lòng được nữa nên thay ông ta đáp: “Vương gia, hương liệu của người không dùng được nữa rồi.”

“Rớt xuống hồ cả rồi...”

Giang Quyện nhỏ tiếng nói xong liền lập tức bổ sung: “Nhưng sáng nay ngài hỏi về túi thơm của ta, ta lấy được rồi này, hay là ngài dùng đỡ trước đi.”

Cao quản sự: “...”

Dùng đỡ.

Ông ta hối hận chết đi được. Nói thật thì Vương gia có thể còn cho ông ta giữ xác, bây giờ thì chắc tro cốt ông ta cũng sẽ bị ném đi mất.

Cao quản sự tức giận đến nỗi xém chút thì bật cười.

Tiết Phóng Ly không lên tiếng.

Im lặng, một khoảng trời im lặng.

Không biết qua bao lâu, hai nha hoàn đứng ở hai bên di dời bức bình phong, nam nhân ngồi dậy từ trên chiếc giường, mái tóc dài rủ xuống dường như hòa làm một với chiếc trường bào màu đen vàng.

“Túi thơm sao?”

Hắn chậm rãi mở lời, giọng nói yếu ớt.

Giang Quyện bước đến vài bước, đưa tay ra, trên lòng bàn tay trắng mềm ấy là một chiếc túi thơm: “Là cái này, lúc sáng ngài nói mùi hương này ngửi cũng được.”

Tiết Phóng Ly uể oải cầm lấy. Trong bóng tối, ngón tay thon dai nhưng trắng bệch của hắn xuyên qua sợi chỉ màu đỏ, sau đó đưa tay lên rồi hít một hơi nhẹ.

À mùi của bạch thược, thu lan và quyết minh tử.

Ngoài ra, còn có một mùi hương khác.

Rất nhạt, nhưng lại thanh ngọt vô cùng.

“Không phải mùi hương đó.”

Ngón tay lướt qua, Tiết Phóng Ly buông tay, túi thơm cũng vì thế mà rơi xuống đất, hắn vén màn lên nhìn Giang Quyện, gân đỏ dày đặc trong mắt, đỏ ửng cả lên.

Tiết Phóng Ly cười hời hợt bảo : “Chắc không dùng đỡ được rồi.”



Tác giả có lời muốn nói:

Bé cá mặn, nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play