Trong ngày hôm đó Nhất Minh cùng Từ Liêm lão gia đều bị áp giải vào nhà lao chờ ngày xét xử.
Tài sản của cả Từ Liêm gia cũng đang bị niêm phong để phục vụ điều tra của triều đình.
Liễu Nguyệt ở bên thì huy động người nhanh chóng làm giả sổ sách mới, chiết khấu dần số vàng bạc và cả ngân lượng không trong sạch đi.
Từ Liêm gia trong vụ này quả thật không thể nói là hoàn toàn trong sạch, nhưng bị sờ gáy như thế này cũng là lần đầu tiên.
Nguyên nhân là gì thì chưa rõ, nhưng chắc chắn đã động tới ai đó có thế lực rồi.
Từ Liêm gia có Liễu gia chống đỡ, điều này không ai là không biết, mà đã biết nhưng vẫn ra tay thì ắt hẳn là kẻ không để Liễu gia vào mắt.
Người đó có thể là ai? Hoàng thượng sao? Nhưng Liễu gia có mật thám trong cung, nếu có thì cô đã phải biết rồi.
Đến cùng là ai vậy nhỉ?
“Nghĩ gì vậy? Lo ăn đi.”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Liễu Nguyệt.
Lại nhìn cái tên bám lấy cô dai như đỉa suốt mấy ngày qua, Liễu Nguyệt bất giác thở dài.
Tiêu Dã thấy vậy tay đang bóc tôm cũng phải dừng, hỏi: “Sao? Thấy mặt ta nhiều tới phát ngán rồi chứ gì? Lại muốn đuổi người rồi chứ gì?”
Trước đó Liễu Nguyệt quả thực đã mắng hắn hỏi tại sao suốt ngày kè kè theo cô, còn nói hắn rảnh rỗi tới vậy thì về mà hợp lực với triều đình điều tra.
Lúc đấy vì đang bực chuyện của Từ Liêm gia nên Liễu Nguyệt mới nổi nóng như vậy.
Kết quả khiến Tiêu Dã giận dỗi đứng im một chỗ, đuổi về không về mà kéo đi cũng không đi.
Cuối cùng cô phải nhận sai, hứa sẽ không như vậy lần nào nữa rồi nài nỉ mãi hắn mới chịu hết giận.
Biết thế ngậm miệng ngay từ đầu.
Liễu Nguyệt khi đó thở dài nghĩ.
Quay lại lúc này, đối diện với đôi mắt trực chờ như muốn nói “cả thế giới chẳng ai yêu thương hắn hết” nhìn Liễu Nguyệt, cô chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Không, ngươi đừng có nghĩ vớ vẩn, ta đây là đang nghĩ cách giải quyết chuyện của bên kia.”
Tiêu Dã nghe vậy rũ mắt, tiếp tục xử lí con tôm trong tay, hắn nói: “Dù sao đang ăn cũng không nên nghĩ nhiều, chỉ cần tập trung vào việc ăn thôi.”
Liễu Nguyệt đón nhận con tôm đã được lột sẵn vỏ của Tiêu Dã, cứ có hắn trên cùng bàn ăn là chưa khi nào cô phải động đũa cả.
Hai người đang ngồi ăn trong một tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành.
Lúc này bỗng đằng xa có một người đi qua, trên tay cầm một bát canh.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu nàng ta không bất ngờ bị trẹo chân và bát canh suýt sửa đổ ụp lên người Liễu Nguyệt.
May thay vẫn là Tiêu Dã phản xạ nhanh, trong khi cô đang bận nhai con tôm trong miệng thì đã kịp thời xách lấy cổ áo của Liễu Nguyệt rồi kéo giật cô ra phía sau.
Canh vẫn đổ nhưng chỉ ướt một phần đầu ngồi của cô.
“Tiểu nhị! Nước lạnh!”
Ào!
Chân Liễu Nguyệt chưa gì đã bị Tiêu Dã dội ướt một mảng.
Ổn định được rồi, lúc này hai người mới để ý tới kẻ phá hỏng bữa ăn này.
Liễu Nguyệt nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng ta, nghĩ.
Khóc? Khóc cái con khỉ.
“Này.” Cô gọi nàng ta.
Cô gái cùng lắm cũng chỉ trạc tuổi Liễu Nguyệt, bị gọi cho giật mình, rối rít nói: “Xin lỗi, cô nương, ta xin lỗi!”
Người này nhìn trông thế nào cũng hệt một tiểu bạch thỏ.
Nước da trắng ngần, cặp mắt to tròn như con nai tơ, trông yếu ớt vô cùng khiến ai cũng có cảm giác muốn ôm tiểu mỹ nhân vào lòng che chở.
Nhưng mẹ nó ai chứ không phải cô.
“Gây ra hoạ còn không chịu dọn.” Một giọng nói như đang đè nén giận dữ vang lên.
Tiêu Dã lạnh lùng nhìn nàng ta, một chút mềm mại trong ánh mắt cũng chẳng có.
Liễu Nguyệt nhìn cũng hơi nổi da gà, sợ thay cho cô nhóc.
Cô nhóc thấy vậy càng rối rít xin lỗi, sắc mặt tái mét, ngay lập tức cúi xuống lấy tay nhặt hết mấy thứ đồ ăn rơi vãi dưới đất.
Gì chứ cứ trông như nữ chính bị phản diện ức hiếp vậy.
Liễu Nguyệt rũ mắt nhìn nàng ta, im lặng ngẫm nghĩ.
“Dao Nhi, muội đang làm trò gì vậy?”
Cả ba người đồng loạt hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng nói.
Chủ nhân của giọng nói chính là một nam tử mà Liễu Nguyệt đánh giá là có phần lạnh lùng.
Mắt hạnh toả ra sương giá gần như có thể gi3t chết người, toàn thân một cỗ ngạo khí, dáng người cao ráo khi đứng trên bậc thang nhìn bọn họ hệt như bề trên hướng mắt xuống nhìn mấy kẻ tầm thường vậy.
Nhưng người mà y nhìn chẳng lấy kẻ nào tầm thường cả.
Tiêu Dã nhìn thẳng lại y, nói: “Người quen của các hạ?”
[ Thông tin nhân vật: Tác phẩm: Trúc mã có phần đáng yêu của Hàn vương.
]
- Nam chính: Hàn Quân.
+ Tính cách: Bá đạo, ngang tàng, chiếm hữu, cố chấp,…
- Nữ chính: Ngọc Dao Dao.
+ Tính cách: Ngốc nghếch, yêu thương mọi người, thánh mẫu chính hiệu,…
[ Hết…]
Liễu Nguyệt nhìn bảng thông tin hệ thống hiện ra, vẻ mặt chẳng hiểu nên cảm nghĩ ra sao: “…”
Sao lại có hai nhân vật chính? Giờ ta lại nhảy sang truyện khác sao?
[ Không, kí chủ vẫn đang đảm nhiệm vai phản diện Liễu Nguyệt trong tác phẩm ban đầu.
Nhưng chỉ là bất ngờ xen vào tình tiết của tác phẩm khác.
Không đáng ngại.
]
Cái thế giới chết tiệt này.
Cô đen mặt, có chút đau đầu sau khi tiếp nhận thông tin này.
Tắt hệ thống đi, Liễu Nguyệt đã thấy Tiêu Dã đứng dậy từ bao giờ, đối diện với nam chính tên Hàn Quân trước mặt.
Nữ chính Ngọc Dao Dao thì bị y kéo lên nhất quyết không cho dọn đống thức ăn dưới sàn.
Ánh mắt toé lửa, hệt như hai con mãnh thú đang ngấm ngầm đấu với nhau.
“Cửu điện hạ, thứ cho ta hỏi thẳng, vì lí gì ngài lại đi bắt nạt một cô nhóc yếu đuối như vậy.”
Tiêu Dã nghe vậy thoáng bật cười châm chọc, nói: “Hàn vương có vẻ không nỡ nhìn cô ta chịu khổ nhỉ.”
Nói rồi Tiêu Dã cũng kéo Liễu Nguyệt đứng lên, lại nói tiếp: “Người của Hàn vương bất cẩn làm đổ canh vào người của ta, ướt mất một phần trang phục của cô ấy, còn chưa biết thương thế ra sao nhưng ta mới chỉ bắt người của ngài nhặt lại thức ăn bị rơi dưới nền đất thì đó cũng là quá nhân từ rồi.
Ngươi còn bảo bổn vương bắt nạt?”
“…”
“Nữ nhân ta nâng niu như ngọc quý trên tay, còn chưa từng bắt muội ấy động tay động chân vào việc gì.
Cửu điện hạ nói xem sao ta có thể nhẫn tâm nhìn muội ấy phải khổ sở cúi người nhặt mấy thứ thức ăn rơi dưới đất được cơ chứ.” Hàn Quân nói, âm điệu nhẹ tênh như chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng có thể khiến kẻ nghe lấy nó phải thoáng run sợ.
Tiêu Dã không những không sợ lại còn nói vặn lại: “Nữ nhân của Hàn vương được nâng niu như ngọc, chẳng nhẽ nữ nhân của bổn vương lại không được nâng niu.
Người của ngươi bất cẩn ụp tô canh nóng vào người cô ấy, nếu không phải ta nhanh tay thì bát canh nóng hổi kia có khi đã ụp thẳng lên đầu cô ấy rồi.
Đến lúc đó chúng ta cũng không đứng đây nói chuyện ôn hoà như thế này đâu.”
Ôn hoà?
Liễu Nguyệt đứng bên nghe cuộc chiến giữa hai người đàn ông cũng phải á khẩu, không dám chen chân vào cuộc chiến này.
Sắc mặt của vị Hàn vương trông vẫn lạnh lùng như cũ.
Vị này cô chưa từng tiếp xúc qua, đây là lần đầu tiên.
Nhưng có nghe qua về chiến tích không phải ai cũng làm được của người này.
Năm y hai mươi lăm tuổi đã đích thân chinh chiến nơi sa trường.
Năm đó giặc bên ngoài lăm le xâm chiếm phần biên cương vốn đã suy kiệt về cả đội quân lẫn lương thực, sớm đã định sẵn chờ chết.
Vẫn là một tay y đưa quân chi viện tới, vạch ra đường lối đánh lui giặc một cách tỉ mỉ.
Chỉ trong một đêm, hai mươi nghìn quân của y đã đánh cho một vạn quân địch tan tác, chết hết sạch.
Sau khi trở về kinh thành đã ngay lập tức được phong tước Hàn vương, quyền lực cùng địa vị ngang với các hoàng tử bấy giờ.
Mọi người gọi Hàn Quân là chiến thần dũng mãnh, tài giỏi.
Nhưng ít ai biết bản tính y vốn tàn nhẫn vô tình, ra chiến trường cũng chỉ để làm thoả mãn tâm tính thất thường của y.
Sau đó nữ chính xuất hiện rồi trở thành ánh sáng hiếm hoi xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của nam chính chứ gì, mẹ nó…
Không đọc cũng phải tự biết.
Liễu Nguyệt nhìn đôi chim ** trước mắt, ánh mắt đầy phán xét..