Từ Liêm gia.
Liễu Chi sốt sắng đi đi lại lại trong phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi nét lo lắng.
“Thiếu gia về chưa?” Nàng hỏi nha hoàn của mình.
“Nô tì chưa thấy người về thưa thiếu phu nhân.”
Nghe vậy lông mày thanh tú càng nhíu chặt thành một đường, Liễu Chi hướng mắt ra ngoài, khung cảnh bên ngoài đang hỗn loạn vô cùng.
Chẳng biết lí do gì mà quân lính nối nhau thành một tốp xông vào hầu phủ, nghe người báo lại thì hình như do bên trên phái xuống đột xuất điều tra Từ Liêm gia.
Tình hình không ổn chút nào, nhưng Nhất Minh lại không có mặt ở đây, Từ Liêm lão gia cũng chẳng có nhà.

Phận nữ nhi cả ngày chỉ thêu thùa may vá như nàng thì biết phải làm sao.

Bên phía Liễu gia.
Liễu Nguyệt sớm nhận được tin, lệnh cho Lưu Ly sai người đánh xe tới, cô phải ra ngoài ngay lập tức.
Chỉ là mới bước chân ra khỏi cửa Liễu Nguyệt đã va ngay phải một người.
Tiêu Dã không chút lung lay đưa tay đỡ lấy cô, chất giọng lạnh lùng vang lên: “Đi đâu?”
Liễu Nguyệt xoa xoa chóp mũi, đáp: “Có chuyện, ta phải đi giải quyết.”
“Chuyện gì?”
“Nhiều chuyện, ngươi biết thì có ích gì.” Cô mất kiên nhẫn nói, nói rồi định đi vòng qua người hắn.
Nhưng Tiêu Dã nào dễ dàng bỏ qua, kéo tay Liễu Nguyệt lại rồi nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Liễu Nguyệt nhìn hắn, biết con người này rất cứng đầu nên nếu cô không cho hắn đi thì có khi ngày mai cô cũng đừng mong bước được ra khỏi của Liễu gia.

Ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu, Liễu Nguyệt nói: “Được.”


Từ Liêm gia với Liễu gia có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Chính vì lí do đó nên khi Từ Liêm gia bị triều đình ập tới điều tra đột xuất Liễu Nguyệt mới phải vội tới vậy.
“Thân là Cửu vương thì việc ngươi xuất hiện trong này là không hay lắm đâu.” Liễu Nguyệt nói.
Hai người hiện đang đi đường vòng phía sau để vào được Từ Liêm gia.
“Cứ lo việc trước mắt đi.” Tiêu Dã nói, hắn tới đây đơn giản vì Liễu Nguyệt có ở đây, nếu có bị phát hiện rồi nghi là đồng loã thì cũng chẳng phải chuyện khó giải quyết.
Bước vào sảnh chính, đám người trong nhà thấy Liễu Nguyệt cũng đều cung kính gọi cô một tiếng “Liễu nhị tiểu thư”.

Liễu Nguyệt phất tay với bọn họ, đi thẳng luôn vào chuyện chính: “Mấy đám bên ngoài kia là sao?”
Một kẻ đứng ra nói: “Bẩm tiểu thư, kẻ cầm đầu được phái tới đây chính là một trong những quan lớn thuộc bên Đại lý tự của Hình bộ.

Là tên Vượng Khanh Nhan ạ.”
Tiêu Dã nghe thấy cái tên không khỏi nhướn mày, nói với Liễu Nguyệt: “Nhà ngươi đắc tội với ai rồi đúng không?”
Vượng Khanh Nhan nổi tiếng có tài điều tra các vụ tham ô cùng tính cách vô cùng chính trực liêm minh.

Kẻ nào bị ông ta điều tra thì phải xác định một xu cũng đừng hòng qua mắt ông.
Liễu Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Muốn ở nhà làm bé ngoan cũng chẳng cho nữa.”
Ánh mắt Tiêu Dã nhìn cô có chút vi diệu.
Bé ngoan…Nghe cũng hay đó chứ.
Nhưng cô bé của hắn có ngoan được không mới là vấn đề.
Liễu Nguyệt đơn giản là nói cho vui miệng, cũng không suy nghĩ gì sâu xa.

Nói xong lập tức ra lệnh cho đám người nhanh chóng giải tán đống tài liệu mật.
“Tuyệt đối không được để bọn chúng động tới.”
“Vâng.”
Tiêu Dã để mắt tới Vương Khanh Nhan đang nói gì đó với hộ vệ, cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là mỗi điều tra không.

Lát sau thì Nhất Minh về tới, gặp được ngay Vương Khanh Nhan đang chắp tay ra sau lưng đứng ngoài sân.

Y tới hỏi: “Vương đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Vương Khanh Nhan không đáp lời Nhất Minh ngay mà đã ngay lập tức lớn giọng: “Người đâu!”
Ngay giây sau đó Nhất Minh bị khống chế, y ngước lên nhìn Vương Khanh Nhan, hỏi: “Rốt cuộc lí do là gì?”
Vương Khanh Nhan lúc này mới không mặn không nhạt đáp: “Hoàn Chương, biết ông ta chứ?”
“Biết.”
“Tên đó vừa bị bên phía Đại lý tự tới bắt vì tội tham ô.”
Nhất Minh khó hiểu nói: “Vậy thì liên quan gì tới ta?”
Vương Khanh Nhan: “Từ Liêm gia các ngươi cũng có liên quan.”

“!!!”
“Đợi Từ Liễm lão gia về thì ta sẽ lập tức hốt luôn mẻ cá lớn này.

Dám tham ô dưới nhiệm kì của ta sao, các ngươi gan cũng quá lớn rồi.

Chuẩn bị tinh thần bị hoàng thượng phế truất chức quan đi, chưa kể còn bị đem ra xét xử, tội tham ô không chừng chém đầu cũng nên.”
Nhất Minh: “Khoan đã, sao mọi chuyện lại thế này.”
“Ta biết Hoàn Chương đâu có nghĩa là cha ta cùng ông ta tham ô.

Vương đại nhân, người hãy suy xét.”
“Người đâu, bịt miệng tên này lại.” Vương Khanh Nhan nói, sau đó ánh mắt của ông dừng trên gương mặt chẳng lấy chút huyết sắc nào của Nhất Minh, cười khinh bỉ nói: “Có gì lên quan trường rồi nói, đến lúc đó ta cho nhà ngươi nói thoả thích, chỉ sợ đến khi đấy ngươi chẳng dám thốt lên câu nào thôi.”
Cuối cùng Vương Khanh Nhan đứng trước mặt Nhất Minh, nói: “Lần này không thoát được đâu.

Ta để ý các ngươi lâu rồi, giờ Liễu gia có can thiệp cũng vô dụng thôi.”
Liễu Nguyệt nấp một góc nghe được, đáy mắt thoáng lạnh băng.
Một mình Từ Liêm gia thì không nói, đằng này còn có cả Liễu gia.
Lão già này dựa vào đâu mà tự tin như vậy.
Tiếc là sau câu nói đó Vương Khanh Nhan cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ điều người tới lục soát thư phòng của Từ Liêm lão gia để lấy sổ sách.
Cô trở lại tiểu phủ của Liễu Chi.

Nhìn nàng ta đang bế con vẻ mặt đầy lo lắng, Liễu Nguyệt nói: “Ôm con bé vào trong đi, thời tiết này cũng chẳng tốt để trẻ con phơi nắng đâu.”
Thành thân được một năm thì Liễu Chi hạ sinh được một cô con gái, Nhất Minh đặt tên cho con bé là Từ Liêm Tiểu Âu.

Con bé bây giờ mới được hai tuổi rưỡi, còn đang bi bô tập nói.

Đôi mắt nhìn ra một thế giới toàn màu hồng, liệu nó có thể hiểu nổi gia đình đang gặp phải mầm hoạ có thể dẫn tới lưu đày tam tộc.

Đương nhiên là không thể rồi.
“Nhưng ngoài kia sao rồi?” Liễu Chi không yên tâm hỏi.
Liễu Nguyệt trước nay nước ngập đến cổ cũng chẳng hoảng sợ, điềm tĩnh nói: “Cứ để ta lo, ngươi lo thì được cái tích sự gì.

Vào trong phòng mà chăm con đi, nó mà hít phải hàn khí là do ngươi hết đấy.”
Liễu Chi biết Liễu Nguyệt có năng lực lo liệu mọi việc nên sau khi nghe cô nói cũng đành an tâm phần nào.

Nhưng cũng chỉ là phần nào thôi, nàng cũng không thể nỡ để cô gánh vác mọi chuyện, nhỡ gặp phải nguy hiểm thì nàng biết ăn nói sao với Liễu Diễm Tư, cả Liễu Hạo nữa.
Vấn đề ở chỗ Liễu Chi chẳng quản nổi Liễu Nguyệt, vì vậy chỉ đành hướng mắt về phía Tiêu Dã, nhẹ giọng nói: “Cửu vương gia, mong cậu trông chừng con bé giúp ta.

Đừng để con bé hành động quá mạo hiểm.”
“Được.” Tiêu Dã đáp.
“Dù sao cũng chẳng chết được, khỏi lo xa.” Liễu Nguyệt nói với Liễu Chi, “Giờ thì ngươi tuyệt đối đừng bước chân ra ngoài đấy, đỡ phiền phức, ở yên trong này đi.

Bọn ta đi đây.”






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play