Chương 1004
“Cô dám!” Nhìn thấy ngón tay Trình Thư Nghi sắp ấn xuống màn hình, Trình Thu Uyển lập tức rối loạn, nhưng cô ta vẫn không cam tâm cứ thừa nhận như vậy.
“Cố Mặc Ngôn, anh tin em đi, em…” Trình Thu Uyển vẫn muốn thuyết phục Cố Mặc Ngôn tin tưởng mình, chỉ cần Cố Mặc Ngôn không tin Trình Thư Nghi, vậy thì cô ta không có gì phải sợ.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn về phía mình, cô ta chợt im bặt, đó rõ ràng là ánh mắt xem trò vui, trong đó còn mang theo ý giểu cợt. Anh không tin mình, anh không muốn tin mình nữa.
Nhận ra điều này, Trình Thu Uyển lập tức không biết phải làm gì nữa cả. Chuyện đã đến nước này, lá bài duy nhất của cô ta là lòng tin của Cố Mặc Ngôn, cô ta phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải để Trình Thư Nghi đăng những bức ảnh lõa th ể của mình ra ngoài ư?
“Vẫn không chịu nói đúng không?” Trình Thư Nghi nói xong liền chuẩn bị bấm nút đăng lên, cô biết Trình Thu Uyển là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu như cô ta kiên quyết không nói, vậy thì không thể trách cô.
Thấy ngón tay Trình Thư Nghi sắp chạm vào màn hình, rốt cuộc phòng tuyến tâm lý của Trình Thu Uyển cũng sụp đổ, nước mắt đầm đìa rống lên: “Đừng, không được! Tôi nói! Tôi sẽ nói ra chân tướng của vụ bắt cóc năm đó!”
Trình Thư Nghi để điện thoại xuống, lùi về phía sau một bước rồi nói: “Trình Thu Uyển, tốt nhất cô hãy nói ra sự thật, đừng có hòng giở trò gì nữa, nếu không nhất định tôi sẽ công bố những bức hình này ra ngoài.”
Nghe được lời uy hiếp của Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển tức điên người, nhưng cô ta cũng chỉ đành chọn cách thỏa hiệp. Cố Mặc Ngôn không chịu tin cô ta, trong tay Trình Thư Nghi lại có những bức hình ấy, ngoài việc nói hết sự việc năm đó ra, cô ta thật sự không biết còn có cách nào khác nữa hay không.
Trình Thu Uyển không dám nhìn vào mắt của Cố Mặc Ngôn, cô ta cúi đầu, nức nở nói ra sự thật vụ án bắt cóc năm đó.
“Năm đó ba mẹ em qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn, cả nhà họ Trình chỉ còn lại hai anh em em. Khi ấy em vẫn còn nhỏ, vì vậy công ty và gia đình đều do một tay anh trai gánh vác.”
“Nhưng khi ấy anh trai không hề có kinh nghiệm, các cổ đông trong tập đoàn Trình Thị vốn chẳng coi anh ấy ra gì, họ nghĩ đủ mọi cách để giành lấy cổ phần trong tay anh trai. Còn họ hàng bên phía nhà họ Trình không những không chịu giúp anh trai mà họ còn cấu kết với người khác bắt nạt hai anh em còn non trẻ, ai cũng muốn nhân cơ hội đó giành lấy tài sản của nhà họ Trình.”
Nói đến đây, Trình Thu Uyển hết sức oán hận nói: ‘Đám tiểu nhân đặt lợi ích lên trên hết này, khi nhà họ Trình còn huy hoàng ai cũng đến nhà nịnh bợ, sợ không giành được chút lợi lộc nào.
Bình thường ba mẹ em cũng đối xử không tệ với bọn họ, cũng cho họ không ít cơ hội kiếm chác, nhưng đến khi nhà họ Trình sa cơ, họ lại chỉ biết ném đá xuống giếng, không một ai chịu đứng ra giúp đỡ!”
“Bên ngoài phải xử lý chuyện của công ty, bên trong lại phải đề phòng những người được gọi là người nhà. Hoàn cảnh của anh trai rất khó khăn, nhưng anh ấy chưa từng kêu ca câu nào với em, vẫn để em sống một cuộc sống của một cô chủ như xưa. Vì vậy lúc mới đầu em không hề biết nhà họ Trình đã khó khăn đến mức độ ấy.”
Trình Thu Uyển nói đến đây thì nghẹn ngào: “Từ nhỏ anh trai luôn là người thương yêu em nhất, em nói gì anh ấy cũng đồng ý, còn mình thì tự gánh vác mọi khổ sở, không để em phải chịu một chút ấm ức nào.”
Vậy nên khi ấy cô ta mới hận Trình Thư Nghi như thế, cô không chỉ cướp đi thân phận cô chủ nhà họ Trình của cô ta mà còn cướp đi người thương yêu cô ta nhất trên đời này, cũng là người thân duy nhất trong lòng cô ta. Không có Trình Nam Quyền, cũng không còn ai sẽ bảo vệ cô ta như thế nữa.
“Nhưng cuối cùng em vẫn biết được chuyện này.” Trình Thu Uyển nói tiếp.