Chương 1002
Nhưng suy cho cùng, cô ta luân lạc tới tình cảnh ngày hôm nay cũng là do cô ta tự làm tự chịu. Nếu không phải trước đó cô ta rắp tâm muốn hại người thì cũng sẽ không bị bọn họ tương kế tựu kế bắt được như vậy.
“Reng reng! Reng reng!” Đang lúc Hà Kim Minh cảm thán trong lòng, tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Nhìn thấy Trình Thư Nghi định đi mở cửa, Hà Kim Minh giơ tay ngăn cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cô cẩn thận một chút, dù sao bọn họ trói người lại cũng là không đúng, bị người khác nhìn thấy thì không hay.
“Là Cố Mặc Ngôn, lúc nấy tôi bảo anh ấy tới.” Trình Thư Nghi mỉm cười ra hiệu cho Hà Kim Minh không cần lo lắng, sau đó đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Trình Thư Nghi bình an vô sự, nỗi lo lắng vẫn luôn treo trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng buông xuống, nhưng anh vẫn không yên tâm xác nhận lại: “Thư Nghi, em không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Trình Thư Nghi đóng cửa lại, nhìn Cố Mặc Ngôn nói: “Lần này bảo anh đến là muốn để chính tai anh nghe sự thật chuyện anh bị bắt cóc năm đó.”
“Ý của em là?” Cố Mặc Ngôn không hiểu, chẳng phải đã xác định vụ bắt cóc năm đó là do Cố Thành Vũ lên kế hoạch sao? Lẽ nào còn có sự thật gì mà anh không biết?”
Trình Thư Nghi không trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn mà đưa anh đi thẳng tới trước mặt Trình Thu Uyển, cô nhìn Trình Thu Uyển, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc vụ bắt cóc năm đó là thế nào?”
Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn xuất hiện, Trình Thu Uyển cảm thấy hy vọng trong lòng hoàn toàn vỡ vụn. Chuyện năm đó tuyệt đối không thể để Cố Mặc Ngôn biết, nếu như anh biết thì nhất định cô ta sẽ có kết quả tương tự như Cố Thành Vũ. Cô ta không muốn vào tù đâu, tuyệt đối không được!
Cố Mặc Ngôn đã biết kế hoạch của Trình Thư Nghi từ trước nên anh cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Thu Uyển. Nhưng câu hỏi của Trình Thư Nghi lại khiến anh rất bất ngờ.
“Thư Nghi, rốt cuộc em đã điều tra được gì?” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc hỏi, chẳng phải Trình Thu Uyển cũng là người bị hại trong vụ bắt cóc năm đó sao? Tại sao Thư Nghi lại hỏi như vậy?
“Không phải tôi điều tra được gì, mà là vừa rồi lúc tôi giả vờ hôn mê, cô ta đắc ý hả hê, sau đó chính miệng nói ra năm đó vốn là cô ta và Cố Thành Vũ cùng nhau lên kế hoạch cho vụ bắt cóc kia.”
Sau khi giải thích xong những điều này với Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi tiếp tục ép hỏi Trình Thu Uyển: “Vừa rồi cô nói vì cứu nhà họ Trình nên mới làm ra vụ bắt cóc kia. Bây giờ ngay trước mặt Cố Mặc Ngôn, cô giải thích xem rốt cuộc tại sao lại nói như: vậy đi?”
“Gô ta nói bậy, con đàn bà này nói bậy, cô ta muốn đặt điều cho eml” Trình Thu Uyển khóc lóc nói với Cố Mặc Ngôn: “Em vốn chưa từng nói như vậy, chuyện năm đó không hề liên quan gì đến em.
“Đến nước này rồi mà cô còn muốn chối à.” Nghe Trình Thu Uyển lật lọng, trong lòng Trình Thư Nghi hơi nổi nóng: “Lúc nấy cũng không phải một mình tôi nghe được những lời đó, Hà Kim Minh cũng có mặt, rốt cuộc cô có nói như vậy hay không trong lòng mọi người đều biết rõ.”
Nghe Trình Thư Nghi nói, Hà Kim Minh hơi gật đầu với Cố Mặc Ngôn: “Lúc nấy quả thật cô ta đã nói vậy”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Mặc Ngôn lập tức tối đi. Anh vẫn luôn cho rằng vụ bắt cóc năm đó là một mình Cố Thành Vũ làm. Sau này Cố Thành Vũ vào tù vì làm việc ác, anh cũng coi như đã báo được thù cho mình. Thế nhưng anh tuyệt đối không ngờ trong chuyện đó còn có Trình Thu Uyển.
Cố Mặc Ngôn tiến lên một bước, nhìn Trình Thu Uyển bằng ánh mắt u ám: “Rốt cuộc chuyện năm đó có liên quan gì với cô? Tại sao cô lại muốn hợp tác với Cố Thành Vũ bắt cóc tôi!”
Thấy Cố Mặc Ngôn tin tưởng bọn họ, Trình Thu Uyển càng sốt ruột giải thích: “Không phải thế, em không hề hợp tác với Cố Thành Vũ. Cố Mặc Ngôn, anh quên rồi dao? Em và anh cùng bị bắt cóc mà. Năm đó chúng ta yêu nhau như vậy, anh là bạn trai của em, sao em lại hợp tác với người khác bắt cóc anh được chứ?”