Chương 998
“Tôi… Tôi… Vừa rồi tôi không nói gì cả, tôi không biết cô đang hỏi chuyện gì.” Dưới tình huống cấp bách, Trình Thu Uyển cũng không nghĩ ra được cái cớ nào hay, chỉ có thể phủ nhận Thấy vậy, trong lòng Trình Thư Nghi càng khẳng định suy đoán của mình: “Trình Thu Uyển, bây giờ phủ nhận đã muộn rồi, hôm nay dù thế nào cô cũng phải nói rõ ràng chuyện này, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Đối mặt với lời uy hiếp của Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển hoàn toàn không để tâm, hai người tranh đấu bao nhiêu năm, cũng coi như hiểu rõ về nhau. Cô ta tự cho rằng mình biết Trình Thư Nghi là người thế nào, cô vừa mềm lòng vừa không có tiền đồ, làm việc không đủ tàn nhẫn và quyết đoán, chắc chắn không thể làm được việc gì lớn.
Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển lại có tự tin: “Trình Thư Nghi, cô bớt hù dọa tôi đi, mau cho tôi về ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
“Cứng miệng không chịu nói chứ gì?” Trình Thư Nghi nâng cao giọng hơn, trong mắt thoáng hiện lên tín hiệu nguy hiểm: “Được, là cô ép tôi đấy, tôi cũng muốn xem xem cô sẽ không tha cho tôi thế nào.”
Trình Thư Nghi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Hà Kim Minh: “Anh ra ngoài trước đi, chuyện lát nữa, anh không tiện có mặt ở đây.”
Hà Kim Minh nghe Trình Thư Nghi nói vậy thì hơi lo lắng: “Thư Nghi, em muốn làm gì? Anh ở lại đây với em thì hơn, em ở đây một mình anh không yên tâm.”
Trình Thư Nghi liếc Trình Thu Uyển, nói với Hà Kim Minh: “Anh yên tâm, bây giờ cô ta không có chút sức lực nào hết, tôi sẽ không sao đâu, anh ra ngoài một lát đi.”
“Vậy em nói cho anh biết em muốn làm gì trước đi đã.’ Hà Kim Minh đến gần Trình Thư Nghi, nhìn vào mắt cô hỏi. Anh ta nhìn ra được bây giờ cô đang hơi kích động, anh ta sợ cô sẽ làm ra chuyện gì bất thường.
Trình Thư Nghi còn chưa kịp trả lời thì Trình Thu Uyển ở bên cạnh đã hoảng hốt lo sợ hét lên: “Cô bảo Hà Kim Minh ra ngoài làm gì?! Trình Thư Nghi, rốt cuộc con khốn cô định làm gì tôi?”
Trình Thư Nghi cau mày, đi đến đứng cạnh Trình Thu Uyển: “Tôi muốn làm gì à?! Vậy cô phải hỏi xem năm xưa cô đã làm gì với tôi! Trình Thu Uyển, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng năm đó tôi từng trải qua, hôm nay tôi cũng sẽ cho cô nếm trải hết.”
Nói xong câu này với Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi quay lại nói với Hà Kim Minh: “Anh yên tâm, tôi có chừng mực, sẽ không làm bừa đâu.”
Thấy Trình Thư Nghi vẫn còn lý trí, Hà Kim Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng cô ở một mình với Trình Thu Uyển.
Mặc dù hai chân Trình Thu Uyển không tiện, bây giờ cũng đã bị bỏ thuốc, nhưng cô ta là người xảo quyệt, biết đâu lại nghĩ ra thủ đoạn gì nham hiểm. Không ai có thể đảm bảo rằng Trình Thư Nghi sẽ không bị thương.
“Thư Nghi, anh…”
Biết Hà Kim Minh muốn nói gì, Trình Thư Nghi ngắt lời anh ta: “Hà Kim Minh, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này. Đây là ân oán cá nhân giữa hai chúng tôi, anh ra ngoài trước đi được không?”
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn thoả hiệp: “Được, vậy anh ở ngoài cửa, có chuyện gì em nhất định phải gọi anh ngay đấy nhé.”
“Ừm” Trình Thư Nghi cảm kích nhìn Hà Kim Minh, gật đầu thật mạnh Đến khi Hà Kim Minh ra ngoài, Trình Thư Nghi lại quay đầu nhìn Trình Thu Uyển: “Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, vụ bắt cóc năm đó rốt cuộc là như thế nào?”
“Trình Thư Nghi, con khốn nạn vô liêm sỉ, cô thả tôi ra!” Nhìn vẻ lạnh lẽo trên mặt Trình Thư Nghi, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng thấy sợ hãi: “Cô làm thế này là thẩm vấn bất hợp pháp, là phạm pháp. Cô thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”