“Về lý thì có thể.” Người đứng trước bàn cung kính đáp lời.
“Tuyệt đối không thể để nó xảy ra!” Mặt mày Cố Thành Vũ dữ tợn, trâm ngâm một hồi mới nói: “Thế này nhé, mai tôi sẽ nghĩ cách giữ chân Cố Mặc Ngôn, còn cậu thì tìm cách gì giải quyết con ả Tô Thư Nghi kia đi.”
Người kia nhíu mày: “Cậu chủ, sao không ra tay xử lý Cố Mặc Ngôn luôn?”
“Cậu tưởng tôi không muốn à?” Cố Thành Vũ cười khẩy: “Có phải cậu không biết ông già để ý Cố Mặc Ngôn cỡ nào đâu? Như vụ bắt cóc mười năm trước, ông ấy suýt nữa lật tung cả thành phố S đấy.

Chúng ta không thể tùy tiện động vào Cố Mặc Ngôn được, nhưng Tô Thư Nghi thì khác.

Chỉ là người ngoài thôi, cô ta gặp chuyện không may, có tra được tới trên đầu chúng ta thì ông già cũng không làm gì đâu.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
“Còn nữa.” Cố Thành Vũ chợt nghĩ tới cái gì, mặt mày trầm xuống: “Tuyệt đối không được để Gia Huy biết chuyện này.”
Ánh mắt người nọ hơi lóe lên: “Vâng”
“Cậu đi đi.”
“Rõ thưa cậu chủ.”

Hôm sau Tô Thư Nghi tới tòa soạn, vừa làm việc được một lát đã nhận được tin nhắn của Cố Mặc Ngôn báo anh phải đi công tác, dặn cô nhớ tự thay thuốc, chăm sóc bản thân cho tốt.
Cô ngoan ngoãn đáp trả một câu ‘Em biết rồi’, sau đó lại vùi đầu làm việc.

Lại sắp đến ngày nộp bản thảo in ấn, cả tòa soạn nháo nhào cả lên, tăng ca rất lâu mới vất vả hoàn thành xong.
Tô Thư Nghi là một trong những người cuối cùng rời tòa soạn.

Lúc này đã là hơn mười hai giờ, vừa lúc sân vận động cạnh công ty hình như có buổi diễn ca nhạc nào đó, giao thông vô cùng tắc nghẽn, hoàn toàn không gọi nổi xe.
Mọi người thương lượng thuê chung xe, nhưng khi hỏi nhà Tô Thư Nghi ở đâu thì cô cũng không nói nên lời.
Chẳng lẽ bảo cô nói với mọi người mình ở trong khu biệt thự xa hoa nhất toàn thành phố hay sao?
Vì thế, Tô Thư Nghi chỉ đành cười gượng, nói ông xã đang trên đường tới đón mình rồi, bảo mọi người đi trước.
Mọi người gào rú nói ‘hâm mộ quá đi’, sau đó lục tục lên xe, cuối cùng chỉ còn lại mình Tô Thư Nghi đứng ở cửa tòa soạn.
Tô Thư Nghi chờ mãi, nhưng đợi suốt hai mươi phút cũng không thấy chiếc taxi nào, ngay cả app gọi xe cũng không có tác dụng.

Đã vậy Cố Mặc Ngôn còn không ở thành phố S, cô không có người nào để xin giúp đỡ.
Tô Thư Nghi chỉ đành kiên nhẫn chờ tiếp.
Nhưng cô không đợi được taxi, mà lại có một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng xịch trước mặt.
Thấy người ngồi trong xe, mặt Tô Thư Nghi cứng đờ, xoay người định bỏ chạy.
Nào biết cửa xe đã nhanh chóng mở ra, đối phương bước xuống từ ghế lái, đuổi theo cô.
“Tô Thư Nghi, em trốn cái gì!”
Tô Thư Nghi bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu chào hỏi: “Tổng biên tập Cố.”
Cố Gia Huy đi về phía Tô Thư Nghi, dáng vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn mở cửa xe ra: “Lên xe đi, anh đưa em về nhà.”
Nhưng Tô Thư Nghi không chịu di chuyển một bước: “Không cần đâu, chồng tôi tới đón tôi rồi.”
Cô nhấn mạnh chữ ‘chồng’, nhưng Cố Gia Huy nghe vậy chỉ càng bất đắc dĩ: “Tô Thư Nghi, không cần cố ý chọc giận anh đâu, anh biết chú út đi công tác với ba anh rồi.”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn đi công tác là vì chuyện nhà họ Cố, thoáng ngượng ngùng một hồi, lại vẫn không chịu nhúc nhích: “Tôi gọi xe là được.”
“Muộn thế này rồi em gọi xe kiểu gì? Không cần cảm thấy áp lực, anh chỉ đưa em về nhà thôi.

Dù hôm nay bất cứ nhân viên bình thường nào đứng ở đây thì anh đều sẽ đưa người đó về.”
Nói xong, thấy Tô Thư Nghi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, lửa giận trong lòng Cố Gia Huy bỗng bùng lên, thẳng thừng bắt lấy cánh tay Tô Thư Nghi, kéo cô vào trong xe.
“Cố Gia Huy, anh mau buông ra!”
Hiện tại Tô Thư Nghi thật sự không muốn có bất cứ dính líu gì với Cố Gia Huy nữa.

Chưa nói tới chuyện quan hệ của hai người lúc này đang cực lúng túng, chỉ riêng việc cô lờ mờ cảm thấy Cố Gia Huy như có cảm tình nào đó với mình là đã muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn rồi.

Nhưng sức của cô sao có thể so với Cố Gia Huy được, cuối cùng bị anh ta cứng rắn kéo lên xe.
Cố Gia Huy nhanh chóng đóng cửa xe, cầm chìa khóa trong tay khóa trái cửa, sau đó cũng lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động.

Tô Thư Nghi muốn xuống xe cũng không kịp nữa rồi.
Tô Thư Nghi tức giận trừng Cố Gia Huy, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành lựa chọn im lặng không nói một câu.
Hôm nay Cố Gia Huy cũng xem như thức thời, không nói thêm gì với Tô Thư Nghi, chỉ lặng yên một đường, đưa cô về tới cửa biệt thự.
Xe dừng lại ngoài biệt thự quen thuộc, Tô Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng nói ‘cảm ơn’, sau đó muốn xuống xe ngay.
Ai ngờ Cố Gia Huy trầm mặc cả đường lúc này lại bất ngờ nắm cổ tay của cô, kéo cô lại chỗ ngồi.
Tô Thư Nghi cho rằng Cố Gia Huy lại phát điên gì, lập tức trợn tròn mắt cảnh cáo: “Anh muốn làm gì?”
Thấy vẻ mặt đề phòng và nơm nớp lo sợ của Tô Thư Nghi, đôi mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy lóe lên chút tổn thương.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta vẫn nói khẽ: “Tô Thư Nghi, xin lỗi em.”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Gia Huy sẽ bất chợt nói một câu như vậy, cô bỗng thừ người ra đó, ngơ ngác nhìn anh ta.
“Hai năm trước anh hiểu lầm em, còn rời đi khi em cần anh nhất.” Cố Gia Huy nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm trang nhấn mạnh từng từ: “Anh nợ em một lời xin lỗi, chân thành xin lỗi em, vô cùng xin lỗi.”
Lời này của Cố Gia Huy hoàn toàn chân thành.
Cho đến giờ, Cố Gia Huy vội vã hiểu lầm Tô Thư Nghi, vội vã báo thù; sau khi biết chân tướng lại vội vã suy tư quan hệ của cô và Cố Mặc Ngôn, nhưng mãi tới tối qua anh ta mới nhớ tới, có vẻ như bản thân còn nợ Tô Thư Nghi một lời xin lỗi.
Xin lỗi vì những điều vô liêm sỉ mà bản thân gây ra.
Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy nghiêm túc trước mặt, ánh mắt cô thoáng động.
Đúng là cô không biết nên hình dung tâm trạng bản thân lúc này thế nào cho phải.
Nói thật, cô chưa từng chờ mong Cố Gia Huy sẽ xin lỗi, thương tổn đã tạo thành rồi, sao có thể bù lại chỉ bằng một câu xin lỗi.
Nhưng thấy Cố Gia Huy nghiêm túc trước mặt mình, trái tim vốn lạnh như băng của cô quả thật cũng hòa tan đi được một chút.
Cố Gia Huy như bây giờ mới có chút dáng vẻ của thiếu niên ấm áp, hào phóng năm đó.

Hai mắt cô bất giác được tối lại, né tránh ánh mắt của Cố Gia Huy: “Đều là chuyện đã qua cả rồi, không có gì đáng để nhắc lại cả.”
Đúng vậy, tổn thương đã tạo thành, xin lỗi cũng đâu cách nào bù đắp lại.
Đồng nghĩa, canh cánh trong lòng cũng vô dụng.
Cô rất khó tỏ ra hào phóng nói với Cố Gia Huy rằng mình không thèm để ý hoặc là tha thứ cho anh ta.

Chỉ là cô cũng sẽ không trả thù gì cả.
Dù sao cũng là người cô từng yêu, là tình yêu đầu của cô.

Anh ta tượng trưng cho năm tháng đơn thuần, tốt đẹp nhất của cô, cô không muốn hủy hoại anh ta, càng không muốn hủy hoại hết những gì bọn họ từng có với nhau.
“Thư Nghi, anh…” Cố Gia Huy chỉ cảm thấy đáy lòng nhức nhối, vừa há miệng định nói gì đó thì Tô Thư Nghi đã nhanh chóng ngước lên.
“Hôm nay cảm ơn anh đưa tôi về, tôi phải đi thật rồi, hẹn gặp lại sau.” Dứt lời, Tô Thư Nghi không cho anh ta bất cứ cơ hội nói thêm gì nữa, nhanh chóng giãy thoát tay anh ta, mở cửa xuống xe.
Cố Gia Huy ngồi trên ghế lái nhìn theo bóng lưng Tô Thư Nghi, thất hồn lạc phách.
Cô còn không muốn cho anh ta cả cơ hội nói lời xin lỗi sao?
Cố Gia Huy mất hồn mất vía, ngơ ngác ngồi trong xe không lái xe rời đi, chờ đến lúc hoàn hồn lại thì đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, trời cũng tối sầm.
Cố Gia Huy vội vàng vỗ mặt mình, định lái xe rời đi, nhưng đúng lúc này, anh ta bỗng ngửi được mùi khét bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play