Chương 982
“Hà Kim Minh, cám ơn anh.” Giọng điệu Trình Thư Nghi nghiêm túc, nói: “Cám ơn anh đã quan tâm tôi như vậy, chỉ là tôi…”
*Ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè mà, không phải sao?” Biết Trình Thư Nghi muốn nói cái gì, Hà Kim Minh mở miệng cắt ngang lời cô, nhìn cô một cái rồi cười hỏi: “Thư Nghi, không phải ngay cả bạn bè mà em cũng không muốn làm với anh đấy chứ?”
“Không phải đâu!” Trình Thư Nghi vội vàng lên tiếng phủ nhận: “Có thể có được một người bạn như anh là may mắn của tôi.”
“Vậy những lời khác thì đừng nói nữa, anh hiểu hết mà.” Trên mặt Hà Kim Minh nở nụ cười chua xót, cô không thích anh ta, những thứ này anh ta đều biết hết.
Trình Thư Nghi ngượng ngùng quay đầu đi, cô cũng không biết lúc này mình nên nói cái gì nữa, không khí giữa hai người nhất thời yên tĩnh.
Qua một hồi lâu sau, Trình Thư Nghi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên, cả người cảm giác miệng đẳng lưỡi khô. Ban đầu cô cũng không để ý lắm, cho rằng nhiệt độ trong xe hơi cao nên mình mới cảm thấy như vậy.
Nhưng dần dần, cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, như thể trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt cô vậy.
Trình Thư Nghi không nhịn được mà kéo cổ áo mình, nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai ngày nay mệt mỏi quá nên cô bị cảm phát sốt à?
Ở một bên khác, trong nhà Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục ở lại đây nữa Trình Thu Uyển rút điện thoại ra gọi điện cho người giúp việc trong nhà, bảo bà ấy lập tức đến đón mình về.
Nghe Trình Thu Uyển muốn về, Tô Ninh Kiều hơi không nỡ: “Thu Uyển, cháu đang không khỏe, hay cứ ở lại chỗ dì Tô một thời gian đi, cháu ở một mình, dì thật sự không yên tâm.”
Bây giờ cả Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn đều không ở đây, Trình Thu Uyển cũng lười giả vờ thân mật với Tô Ninh Kiều, trên mặt cô †a tràn đầy vẻ mất kiên nhắn, đáp: “Sức khỏe của tôi tự tôi sẽ chú ý, không cần phải nhọc lòng làm gì.”
“Thu Uyển, cháu…” Thấy Trình Thu Uyển nói chuyện với mình như vậy, nhất thời Tô Ninh Kiều hơi kinh ngạc. Rõ ràng vừa nấy con bé còn thân mật gọi mình là dì Tô cơ mà, sao bây giờ lại tỏ thái độ như vậy với mình?
“Tôi làm sao cơ?” Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển cong môi bật cười khinh khinh, chẳng lẽ bà ta tưởng mình coi bà ta là mẹ thật chắc? Bà ta đúng là tự đề cao quá rồi, muốn làm mẹ của Trình Thu Uyển này ư, bà ta xứng chắc!
“Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Trình Thu Uyển không muốn nhìn thấy bà già làm mình ghê tởm nữa, cô ta lạnh lùng bỏ lại câu này rồi quay người rời đi.
Tô Ninh Kiều vội chạy đến trước mặt Trình Thu Uyển, duỗi tay ngăn cô ta lại rồi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bà lại không biết nên nói như nào, trồng biểu cảm trên mặt có vẻ rất khó xử.
“Lại làm sao thế?” Ánh mắt Trình Thu Uyển nhìn bà tràn đầy sự chán ghét, sao bà già này lắm chuyện thế nhỉ?
“Thu Uyển, cháu… Vừa rồi cháu đã làm gì Thư Nghi thế!?” Tô Ninh Kiều do dự hồi lâu rồi run rẩy hỏi.
Vừa nấy trên bàn cơm bà vẫn luôn để ý Trình Thu Uyển, lúc Thư Nghi ăn thịt kho tàu, rõ ràng bà đã thấy mắt Trình Thu Uyển sáng.
lên, trong mắt tràn ngập ý cười, tỉnh thần cũng phấn chấn lên Nhưng Thư Nghi chỉ ăn thịt kho tàu thôi mà, sao Thu Uyển lại hưng phấn thế nhỉ? Thế nên chắc chắn trong đây có chuyện gì đó bà không biết.
Lại nghĩ đến trước đấy Thu Uyển chủ động giúp mình làm cơm, trong lòng Tô Ninh Kiều xuất hiện một dự cảm không lành, chỉ mong chuyện đừng như bà nghĩ.