Chương 978
Tô Ninh Kiều vỗ nhẹ mu bàn tay Trình Thư Nghi, cười bảo: “Thư Nghi, mẹ biết ngay là con rộng lượng mềm lòng mà. Thời gian này con cũng vất vả rồi, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu món thịt kho tàu mà con thích nhất cho con được không?”
Lâu lắm rồi Tô Ninh Kiều mới nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng thế này với mình, Trình Thư Nghi lại cảm thấy không quen lắm, trong lòng cứ thấy kỳ kỳ, cô chân chừ một lúc mới gật đầu bảo: “Vâng, được ạ-”
“Bây giờ mẹ sẽ làm cho con ngay.” Tô Ninh Kiều tươi cười đi vào bếp.
Thấy Tô Ninh Kiều đi vào bếp, Trình Thu Uyển ngẫm nghĩ rồi sờ vào túi thuốc luôn mang theo bên mình, nở nụ cười rất nham hiểm ở góc độ mà không ai nhìn thấy.
*Dì Tô, để cháu giúp dì một tay, dì vừa xuất viện, không thể mệt mỏi quá được.” Nói xong, Trình Thu Uyển đẩy xe lăn vào phòng bếp.
“Được, vậy mẹ…” Nói tới đây, Tô Ninh Kiều vội vàng dừng lại, lo lắng nhìn Trình Thu Uyển. Bà biết Trình Thu Uyển không thích mình tự xưng như vậy.
Thấy sắc mặt Trình Thu Uyển không thay đổi, Tô Ninh Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói tiếp: “Vậy hôm nay dì Tô sẽ dạy cháu bí quyết làm món thịt kho tàu ngon nhất.”
“Vậy hôm nay cháu được lời rồi, cảm ơn dì Tô ạ.”
Nghe tiếng cười vui vẻ phát ra từ trong bếp, Trình Thư Nghi ngồi trên sô pha trong phòng khách rất khó chịu, bây giờ giữa ba người họ, cô mới là người ngoài đúng không?
Gòn Trình Thu Uyển ở trong bếp, nhân lúc Tô Ninh Kiều không chú ý đã lén mở nắp nồi, đổ cả gói thuốc vào đó.
Nhìn bột thuốc mau chóng hoà vào nước, khóe miệng Trình Thu Uyển cong lên nở nụ cười ác độc. Hừ! Trình Thư Nghi, lần này cô xong đời rồi!
“Thư Nghi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi, nếm thử xem tay nghề của mẹ có thụt lùi không?” Có lẽ vừa rồi tiếp xúc khá vui vẻ với Trình Thu Uyển nên lúc này tâm trạng Tô Ninh Kiều có vẻ rất vui Đứng dậy đi tới bàn ăn, nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, lòng Trình Thư Nghi hơi xúc động, từ khi về nước đến nay, đây là lần đầu tiên cô được ăn cơm Tô Ninh Kiều nấu.
“Vâng” Trả lời xong, Trình Thư Nghi ngồi vào bàn ăn.
“Thu Uyển, cháu cũng đừng làm nữa, mau lại đây ăn cơm đi.” Tô Ninh Kiều đặt đồ ăn trong tay lên bàn rồi quay người trở lại phòng bếp, một lát sau thì đẩy Trình Thu Uyển ra.
“Dì Tô, tay nghề của dì vẫn tốt như vậy, thơm quá ạ!” Trình Thu Uyển khôn khéo nói với Tô Ninh Kiều.
“Thật sao?” Tô Ninh Kiều cười cưng chiều: “Dì Tô nhớ trước đây cháu thích nhất là ăn cơm dì nấu, hôm nay ăn nhiều một chút nhé.
“Vâng.” Trình Thu Uyển gật đầu thật mạnh, tươi cười rạng rỡ.
Thấy hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, lòng Trình Thư Nghi không khỏi chua xót, cô ở đây đúng là dư thừa, đáng lẽ ra vừa nấy cô nên đi luôn mới phải.
Trình Thư Nghi cúi đầu xuống, lặng lẽ gẩy cơm trong bát, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng bây giờ Tô Ninh Kiều chỉ tập trung vào Trình Thu Uyển, không nhận thấy cô có điều gì khác thường.
“Thu Uyển, cháu thử món đậu phụ khô xào nấm này đi, còn cả món đỗ này nữa, dì nhớ hồi còn nhỏ cháu thích nhất là ăn mấy món này.” Tô Ninh Kiều không ngừng gắp đồ ăn vào bát Trình Thu Uyển, chẳng mấy chốc bát cơm của cô ta đã đầy äp thành một ngọn núi nhỏ.
“Cảm ơn dì Tô.” Ngoài miệng Trình Thu Uyển cảm ơn Tô Ninh Kiều nhưng trong lòng thì lại đang oán trách bà. Với quan hệ của cô ta và Trình Thư Nghi, nếu cô ta gắp thức ăn cho cô, trong lòng.
cô chắc chẳn sẽ nghỉ ngờ, vậy nên cách thích hợp nhất là để Tô Ninh Kiều gắp cho cô Nhưng bà lại cứ gắp cho cô ta mãi làm gì, khuyên Trình Thư Nghi ăn thịt kho tàu mới là mấu chốt chứ! Nếu không kế hoạch của cô †a sẽ hoàn toàn bị phá hỏng “Thu Uyển, cảm ơn cháu đã cứu dì Tô, khi hiến tủy, chắc… chắc chắn cháu đã phải chịu khổ rất nhiều đúng không? Đau lắm phải không?” Tô Ninh Kiều đỏ mắt, giọng điệu cũng nghẹn ngào “Không sao đâu ạ.” Trình Thu Uyển vội rút giấy ra lau cho Tô Ninh Kiều: “Không đau chút nào, hơn nữa cháu cứu dì là điều nên làm mà, bây giờ dì đã khoẻ, cháu cũng yên tâm rồi.”