Chương 975
“Không cần đâu.” Trình Thư Nghi cười nói: “Tự tôi làm được rồi.”
Đây là lần đầu tiên con yêu của cô nấu đồ ăn cho cô, sao cô có thể không tự làm được chứ?
Người giúp việc hơi khom lưng nói ‘vâng”, sau đó mỉm cười đi ra ngoài. Cậu chủ nhỏ thật sự rất khiến người ta yêu thích, sự hiếu thuận này là thứ mà rất nhiều đứa trẻ khác đều không sánh bằng.
“Mẹ ơi, đây ạ.” Manh Bảo nhanh chóng bưng bát đến trước mặt Trình Thư Nghi.
“Manh Bảo ngoan tới bàn ăn đợi mẹ nhé, con còn nhỏ, lát nữa lỡ con bị bỏng sẽ không tốt đâu.” Trình Thư Nghi vừa múc cháo vừa quay đầu nói với Manh Bảo.
“Vâng ạ.” Manh Bảo ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vâng lời ngồi vào bàn ăn.
Thấy con trai của mình ngoan ngoãn như thế, Trình Thư Nghi thầm nghĩ ông trời vẫn ưu ái cho cô phần nào, cho cô một đứa con chu đáo tình cảm như thế.
“Mẹ ơi, ngon không ạ?” Manh Bảo thấy Trình Thư Nghi đưa thìa vào miệng thì căng thẳng hỏi.
“Oa”” Trình Thư Nghi ra vẻ rất lố: “Thật sự quá ngon luôn, con yêu của mẹ là thiên tài nấu ăn phải không? Sao lần đầu tiên con nấu mà lại ngon được như thế chứ.”
“Thật không ạ?” Manh Bảo nghe xong thì cười khanh khách, cậu bé vội vàng cầm thìa lên nếm thử một miếng cháo.
“Ngon thật mẹ ơi, mẹ mau ăn nhiều chút đi!” Nhóc con cũng thấy mình nấu ăn ngon, bèn vội giục Trình Thư Nghi.
Trình Thư Nghi cưng chiều xoa đầu Manh Bảo, sau đó cúi đầu nghiêm túc ăn cháo trước mặt mình. Do nóng quá sao? Tại sao cô lại thấy mắt mình bị hơi nóng làm cho ươn ướt vậy nhỉ?
*Mẹ ơi, con hỏi mẹ chuyện này được không?” Manh Bảo thấy tâm trạng ngày hôm nay của mẹ rất tốt thì e dè nói.
“Tất nhiên là được rồi.” Trình Thư Nghi ngẩng đầu mỉm cười: “Manh Bảo muốn hỏi mẹ chuyện gì nào?”
“Mẹ ơi, mẹ với ba thế nào rồi? Con… con có thể đi gặp ba không?”
Trên gương mặt non nớt của Manh Bảo đầy rấy sự căng thẳng.
Trình Thư Nghi ngây người, cô chỉ thấy nỗi đau cuồn cuộn trong lòng mình, cô đứng dậy đi đến bên Manh Bảo rồi ôm cậu bé vào lòng.
“Manh Bảo, con muốn có ba không?”
“Vâng vâng, Manh Bảo muốn ạ.” Manh Bảo nghe thấy Trình Thư Nghi nói như thế thì gật đầu lia lịa: ‘Manh Bảo năm mơ cũng muốn có ba ở bên cạnh!”
Trình Thư Nghi nhìn gương mặt tha thiết của Manh Bảo thì thấy mình rất có lỗi với con, cậu bé nên giống như những đứa trẻ khác, có một tuổi thơ vui vẻ, có ba mẹ kề bên, nhưng hiện tại ngay cả cơ hội để gặp mặt ba ruột của mình cũng khó khăn như thế.
Nếu như bây giờ cô nói với Cố Mặc Ngôn, đứa trẻ trong bụng cô.
năm đó vốn không sẩy, mà được cô đưa đến nước M rồi sinh ra, chắc anh sẽ không tiếp tục nghi ngờ Manh Bảo không phải là con của anh đấy chứ?
€ó lẽ vì Manh Bảo, vì để cậu bé có thể mạnh khỏe vui vẻ khôn lớn, cô cũng nên cho Cố Mặc Ngôn một cơ hội, ít nhất cô cũng nên nghe anh giải thích chuyện năm đó.
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ muốn làm lành với ba ạ?” Manh Bảo ôm cổ Trình Thư Nghi rồi vui vẻ nói bên tai cô.
Trình Thư Nghi nhìn vào đôi mắt của Manh Bảo rồi nghiêm túc nói: “Manh Bảo, mẹ không thể đảm bảo sẽ làm lành với ba con, nhưng mẹ đồng ý cho ba con một cơ hội. Sở dĩ năm đó mẹ và ba con chia tay nhau là do ba con đã làm rất nhiều chuyện khiến mẹ đau lòng, bây giờ mẹ muốn nghe ba con giải thích trước, sau đó mới quyết định có ở bên ba con nữa không, con hiểu được những lời mẹ nói chứ?”