Chương 972

Sau khi Cố Mặc Ngôn đi không lâu, Tô Ninh Kiều cũng tỉnh lại.

Trình Thư Nghi thấy Tô Ninh Kiều mở mắt thì vội đứng lên hỏi: “Mẹ sao rồi? Mẹ có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Mẹ, mẹ thế này…” Tô Ninh Kiều vừa mới tỉnh lại nên ý thích vẫn chưa được rõ ràng.

“Mẹ vừa mới phẫu thuật xong” Trình Thư Nghi dịu dàng nói: “Phẫu thuật rất thành công, bây giờ mẹ không sao rồi, nhưng vẫn cần chú ý nghỉ ngơi, bác sĩ nói mới đầu có thể sẽ có phản ứng bài trừ, đợi thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi, bây giờ con đi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

Trình Thư Nghi nói xong, tính đi gọi bác sĩ nhưng lại bị Tô Ninh Kiều gọi lại: “Thư Nghi, Thu Uyển đâu rồi? Con bé cũng vừa mới phẫu thuật xong, sức khỏe… sức khỏe của con bé không sao chứ?”

Nghe thấy Tô Ninh Kiều vừa mới tỉnh lại đã nhớ đến Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi rất đau lòng, bản thân cô hai ngày nay vấn luôn chạy đôn chạy đáo vì bà nhưng bà lại chỉ nhớ đến Trình Thu Uyển, thậm chí còn không nói với cô một câu vất vả cho con rồi.

Trình Thư Nghi cố dẫn nỗi buồn trong lòng mình xuống rồi trả lời: *Trình Thu Uyển khỏe rồi, không có vấn đề gì hết, bây giờ cô ta đã quay về phòng bệnh nghỉ ngơi rồi, đợi mẹ đỡ hơn một chút con sẽ bảo cô ta đến thăm mẹ.”

“Không, không cần đâu.” Tô Ninh Kiều hơi cuống: “Sức khỏe của con bé vốn đã không tốt, bây giờ chắc hẳn… chắc hẳn đang rất yếu, không cần bảo con bé vội vàng đến thăm mẹ đâu, để cho con bé nghỉ ngơi trước đã.

“Vâng.” Nỗi xót xa trào dâng trong đôi mắt của Trình Thư Nghi, cô gượng cười rồi nói: “Con biết rồi ạ, vậy mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho mẹ.”

“Được.” Tô Ninh Kiều nghe thấy Trình Thu Uyển không sao thì cũng yên tâm, sau đó bà tiếp tục rơi vào trạng thái mê man.

Sau khi Trình Thư Nghi rời khỏi phòng bệnh, cô ngửa đầu hít thở thật sâu, cố gảng kìm nén nước mắt của mình, chuyện như thế này có phải là lân đầu đâu, cô nên quen với nó từ lâu rồi mới phải.

Trình Thư Nghi nhấc chân đi đến phòng trực của bác sĩ, ở khúc cua trên hành lang cô đã bắt gặp Hà Kim Minh.

“Thư Nghi, sức khỏe của dì sao rồi.” Hà Kim Minh trông thấy Trình Thư Nghi thì rất mừng rõ, nhưng sau khi nhìn thấy tia máu trong đôi mắt của cô, sự vui mừng ấy đều biến thành đau lòng.

Chắc hẳn hai hôm nay cô đã mệt lắm rồi phải không? Nhưng anh †a lại chẳng giúp được gì cả.

“Bà ấy tỉnh lại rồi, tôi đang định đi tìm bác sĩ đến kiểm tra lại cho.

bà ấy, cảm ơn anh đã quan tâm.” Trình Thư Nghi mỉm cười trả lời “Vết thương của anh sao rồi? Sao lâu vậy vẫn chưa khỏi?”

Trình Thư Nghi nghĩ đến việc dù gì Hà Kim Minh cũng vì mình mà bị thương, cô thấy hơi áy náy, ngoài lúc mới đầu ra, cô chưa hỏi thăm anh ta thêm lần nào cả “Không sao, cũng sắp lành rồi.” Hà Kim Minh mỉm cười không sao cả, anh ta rất hưởng thụ việc Trình Thư Nghi quan tâm đến mình: “Anh cũng định xuất viện rồi nhưng bác sĩ bảo nằm viện quan sát thêm hai ngày nữa sẽ tốt hơn nên anh mới ở lại thêm hai ngày.”

“Anh vẫn nên đợi đến khi khỏi hẳn rồi hãng xuất viện.” Trình Thư Nghi vô cùng lo lắng nói: “Nếu để lại di chứng gì thì sẽ không tốt đâu.

“Ừ được.” Hà Kim Minh vui vẻ trả lời, nhưng không biết anh ta lại nhớ đến chuyện gì, gương mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc.

“Sao vậy?” Trình Thư Nghi thấy Hà Kim Minh thay đổi sắc mặt thì †ò mò hỏi.

“Thư Nghi, sắp tới em nên cẩn thận một chút.’ Hà Kim Minh nghiêm túc căn dặn Trình Thư Nghi: “Hôm qua Trình Thu Uyển lại muốn anh giúp cô ta hãm hại em, anh nhất thời nổi giận nên đã nói thẳng sau này mình sẽ không giúp đỡ cô ta nữa rồi, nhưng anh sợ cho dù không có sự giúp đỡ của anh thì cô ta vẫn sẽ ra tay với em, em nhớ nhất định phải chú ý an toàn đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play