Chương 970

Đôi môi của Tô Ninh Kiều mấp máy, nhưng Trình Thư Nghi lại không nghe rõ bà đang nói cái gì cả. Sợ bà thấy khó chịu ở đâu, Trình Thư Nghi bèn đứng dậy rồi sáp tai lại gần môi của Tô Ninh Kiều, cuối cùng những chữ ngắt quãng cũng vọng đến bên tai cô.

“Thu Uyển, Thu… Thu Uyển, con… con gái ngoan của mẹ, mẹ nhớ con… Thu Uyển…

Sau khi Trình Thư Nghi nghe thấy những lời nói mớ của Tô Ninh Kiều thì chậm rãi ngồi lại ghế, cả trong mắt và trong tim của cô đều ngập tràn niềm đau và nỗi buồn.

©ô làm nhiều chuyện vì bà như thế nhưng từ đầu đến cuối trong lòng bà cũng chỉ có một đứa con gái là Trình Thu Uyển? Thế cô thì sao? Hai người sống nương tựa bên nhau suốt hai mươi mấy năm trời, rốt cuộc Tô Ninh Kiều có từng đối xử với cô như con gái ruột của mình không?

Trình Thư Nghi giơ tay lau đi giọt nước mắt đã lăn đến khóe mắt, thẫn thờ nhìn Tô Ninh Kiều vẫn còn đang nói mớ.

Người trước mặt này là người trước đây cô tin tưởng nhất, gần gũi nhất, nhưng hiện tại đã bao lâu rồi cô chưa gọi bà một tiếng mẹ? Tiếng gọi từng vô cùng ấm áp, từng giúp cô gắng gượng qua từng nỗi buồn, từ khi nào cô lại không thể gọi thành lời được nữa?

Nghĩ đến đây, nước mắt của Trình Thư Nghi lại lăn dài, không biết tình cảm giữa hai mẹ con đã trở nên xa lạ đến mức này từ bao giờ?

“Thư Nghi.” Đột nhiên tiếng Cố Mặc Ngôn gọi cô vang lên phía sau, cô vội vàng giơ tay lau đi nước mắt của mình, sau đó gượng cười quay đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn.

Nhưng đôi mắt đỏ hoe của cô sao có thể lừa được Cố Mặc Ngôn, anh đi đến bên cạnh cô giơ tay ôm lấy mặt cô, đau lòng nói: “Sao.

em lại khóc rồi? Em yên tâm, ban nãy anh đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói cuộc phẫu thuật của mẹ em rất thành công, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vậy nên em không cần lo lắng đâu: “Ừm” Trình Thư Nghi gật đầu, sau đó cô không nói gì nữa.

Cố Mặc Ngôn thấy tâm trạng của Trình Thư Nghi không hề tốt lên khi nghe thấy những lời này mà vẫn là vẻ đau lòng khi trước thì không khỏi nghỉ ngờ, nếu như không phải là vì sức khỏe của Tô Ninh Kiều, vậy thì cô đau lòng vì điều gì chứ?

Cố Mặc Ngôn ngồi xổm trước mặt Trình Thư Nghi, anh dịu dàng nhìn cô rồi hỏi: “Thư Nghi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trông em không được vui cho lắm.”

Trình Thư Nghi nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi như thế thì xót xa trong lòng, cô ngước mắt lên nhìn anh rồi nhìn sang chỗ khác, cố giả bộ tươi cười nói: “Không có gì, phẫu thuật rất thành công, sao tôi lại không vui chứ? Tôi rất vui.”

Tất nhiên Cố Mặc Ngôn sẽ không dễ dàng bị lừa như thế, rõ ràng vừa rồi trong ánh mắt của Trình Thư Nghi khi nhìn anh có rất nhiều tủi thân và đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Mặc Ngôn ôm vai Trình Thư Nghi, để cô nhìn anh rồi nói: “Thư Nghi, nếu như có chuyện gì, em nhất định phải nói cho anh biết, hãy tin anh, dù là chuyện khó khăn thế nào thì anh cũng sẽ cố gắng giải quyết cho em.”

Trình Thư Nghi thấy được sự nghiêm túc trong đôi mắt của Cố.

Mặc Ngôn, ngoài cảm động ra cô còn thấy bất lực nữa. Trong lòng Tô Ninh Kiều chỉ có một người con gái là Trình Thu Uyển, một đứa con gái nuôi như cô vốn chẳng có địa vị gì trong lòng bà, cô nên nói chuyện này với anh thế nào đây? Với cả, anh có thể có cách gì giải quyết giúp cô chứ?

“Tôi thật sự không sao mà.” Trình Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn rồi nói: “Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay, nếu như không có anh, nhất định cuộc phẫu thuật sẽ không được thuận lợi như: thế”

Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thư Nghi vẫn không chịu nói những lời trong lòng mình cho anh biết thì không khỏi lo lắng. Anh cứ nghĩ sau khi đã trải qua chuyện ngày hôm nay, quan hệ giữa hai người họ đã có một bước tiến lớn, nhưng thì ra trong mắt Trình Thư Nghi, anh vẫn không phải là người khiến cô tin tưởng tuyệt đối sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play