Chương 967

Cố Mặc Ngôn nói xong thì ra hiệu cho bác sĩ đứng bên cạnh đẩy Trình Thu Uyển vào trong phòng phẫu thuật, còn Trình Thu Uyển cũng không nói thêm điều gì nữa, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Mặc Ngôn rồi theo bác sĩ đi vào trong phòng phẫu thuật.

Khác biệt lớn thật đấy, Trình Thư Nghi không khỏi lắc đầu cười khổ, rõ ràng cùng là câu nói đó nhưng cô nói và Cố Mặc Ngôn nói lại mang đến hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

“Em sao vậy?” Cố Mặc Ngôn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Trình Thư Nghi thì quan tâm hỏi han.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, cô nghĩ bụng, lần này Trình Thu Uyển bằng lòng hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Cố Mặc Ngôn. Nếu như không phải vì những lời anh nói, chắc chẳn dù có thế nào thì Trình Thu Uyển cũng không đồng ý đâu nhỉ?

Không lâu sau Trình Thu Uyển đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mà bên phía Tô Ninh Kiều cũng lập tức bắt đầu phẫu thuật.

“Cố… Cố Mặc Ngôn…” Trình Thu Uyển mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đã yếu ớt gọi tên Cố Mặc Ngôn, vừa nói cô ta vừa giơ tay ra, rõ ràng là muốn Cố Mặc Ngôn nắm lấy tay mình.

Y tá đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ không thể yếu ớt hơn của Trình Thu Uyển thì thấy hơi lạ, tuy vừa mới rút tủy xong sức khỏe sẽ không được tốt nhưng cũng không đến mức nói chuyện không ra hơi như thế.

Cố Mặc Ngôn quay đầu thấy Trình Thu Uyển đang giơ tay về phía mình, ánh mắt anh có chút phức tạp, anh không hề có ý trả lời lại cô ta mà nói chuyện với y tá đứng bên cạnh: “Cô đưa cô ấy vào phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”

“Không cần!” Trình Thu Uyển vội vàng cất tiếng, sau đó cô ta lại ý thức được điều gì đó bèn ho khù khụ hai tiếng: “Khụ khu…không… không cần, cứ để em ở lại đây đợi mẹ phẫu thuật đi, như thế… như thế em cũng yên tâm được phần nào.”

“Tùy em.” Cố Mặc Ngôn nói xong cũng không để ý đến Trình Thu Uyển nữa, anh quay sang an ủi Trình Thư Nghi đang đứng bên cạnh mình: “Em đừng căng thẳng, bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này là một người rất giỏi trên lĩnh vực này, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Thật sao?” Trình Thư Nghi vẫn không khỏi lo lắng.

“Thật.” Cố Mặc Ngôn nằm chặt tay Trình Thư Nghi: “Ông ấy đã có mấy chục năm nghiên cứu về lĩnh vực này rồi, không biết đã cứu sống được biết bao bệnh nhân, vì vậy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm” Trình Thư Nghi gật đầu, cuối cùng nỗi lo trong lòng cô cũng giảm đi được đôi chút, cô ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật, trong lòng thầm cầu nguyện, nhất định cuộc phẫu thuật phải thành công.

Cố Mặc Ngôn dùng một tay ôm lấy bả vai của Trình Thư Nghĩ, một tay khác thì nắm lấy tay cô, anh cứ như thế cùng cô đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật, cho cô sự an ủi và sức mạnh không lời.

Trình Thu Uyển thấy cảnh tượng này, vừa rồi cô ta còn kiên trì ở ngoài phòng phẫu thuật, giờ thì bỗng không chịu nổi nữa. Ban nãy Cố Mặc Ngôn cũng chẳng thèm nói một câu với một người bệnh vừa mới rút tủy như cô ta, giờ anh lại đối xử dịu dàng với Trình Thư Nghi như thế, tại sao chứ!

Trình Thu Uyển quay đầu thì trông thấy Hà Kim Minh đang đứng bên cạnh, cô ta nhận ra anh ta cũng đang tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Trình Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, hai tay nắm chặt.

Trình Thu Uyển thật sự không chịu nổi cảnh tượng Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi thân mật như thế nữa, cô ta mở miệng nói: “Tự dưng tôi thấy hơi khó chịu, Hà Kim Minh, anh đưa tôi về nghỉ ngơi đi”

Lúc này Hà Kim Minh cũng không chịu nổi cảnh tượng trước mặt mình nữa, anh ta sợ nếu như mình còn nhìn tiếp nữa thì sẽ không.

khống chế được bản thân mà tiến lên cho Cố Mặc Ngôn một trận mất. Thế nên sau khi nghe thấy Trình Thu Uyển nói như thế, anh †a cũng không do dự lâu, xị mặt đẩy Trình Thu Uyển rời đi.

Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn hai người rời đi, trong lòng anh không có lấy một gợn sóng, như thể hai người rời đi kia là người không liên quan vậy, mà đúng là người chẳng liên quan gì thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play