Chương 957

Cảm nhận được lửa giận của Cố Mặc Ngôn ở khoảng cách gần thế này, toàn thân Khưu Duyệt không kìm được mà run lên, trong lòng cũng không thể chịu được áp lực nữa “Tôi nói, tôi nói.” Khưu Duyệt nghẹn ngào run rẩy chỉ về một hướng: “Trình Thư Nghi ở… ở trong một cái hố bên kia, anh cứ đi thẳng là sẽ thấy.”

“Cô đẩy cô ấy xuống đó?!” Lửa giận toàn thân Cố Mặc Ngôn đã bốc lên.

“Tôi… tôi…” Khưu Duyệt muốn nói không phải, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị hung ác của Cố Mặc Ngôn, hàm răng cô ta run lập cập, không thể thốt ra được lời phủ nhận.

Cố Mặc Ngôn ném Khưu Duyệt sang một bên, chỉ vào cô ta rồi nói: “Khi về tôi sẽ tính sổ với cô!”

Cố Mặc Ngôn sải bước chạy về hướng Khưu Duyệt vừa chỉ, chỉ sợ mình đến muộn, Trình Thư Nghi sẽ gặp phải tổn thương bất ngờnào đó.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Cố Mặc Ngôn, Khưu Duyệt không thể kìm được nỗi sợ hãi trong lòng. Với thân phận của anh, anh đã nói không buông tha cho cô ta thì cô ta còn có thể ở lại toà soạn được nữa không?

Không, đừng nói là Cố Mặc Ngôn, nếu Trình Thư Nghi thật sự được cứu, chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi việc, biết đâu còn bị kiện ra toà? Cố ý gây thương tích phải đi tù đúng không?

Nghĩ đến đây, Khưu Duyệt vội vàng đứng dậy, loạng choạng chạy về phía lều trại. Cô ta không thể ở lại đây thêm nữa, cô ta phải mau chóng rời đi trước khi hai người họ quay lại!

Lúc này Trình Thư Nghi đang nghĩ cách ra khỏi hố lớn, nhưng cái hố này quá cao, cô đứng sang một bên muốn trèo lên nhưng phát hiện dù thế nào cũng không thể trèo được.

Cơn đau dữ dội ở chân buộc cô phải ngồi xuống, cởi giày ra, cô phát hiện chân mình đã sưng tấy. Cũng phải thôi, vừa nấy khi ngã xuống chân cô đã bị trẹo rồi, lại loay hoay lâu như vậy, không sưng mới là lạ.

Lúc này trời cũng đã gần tối, nhiệt độ trong rừng nhanh chóng giảm xuống, không lâu sau, Trình Thư Nghi đã lạnh run.

Không biết Khưu Duyệt về sẽ giải thích với mọi người về tung tích của cô như thế nào, mọi người sẽ đi tìm cô chứ? Chẳng lẽ cô thật sự phải qua đêm trong cái hố này sao? Nếu nửa đêm bất ngờ có thú dữ tới thì phải làm sao?

Trong đầu nghĩ đến những vấn đề không đâu vào đâu này, Trình Thư Nghi càng lúc càng sợ, lỡ như mọi người không tìm được cô thì sao? Cô sẽ không chết ở chỗ này đấy chứ?

Không được, tuyệt đối không được! Cô còn phải chăm sóc Manh Bảo, cô không thể có chuyện gì được.

Trình Thư Nghi vội lấy điện thoại ra, phát hiện vẫn không có sóng, cô tức giận ném điện thoại sang một bên, ôm chút hy vọng mong manh rằng có lẽ sẽ có người đi ngang qua, cô hét lớn ra ngoài miệng hố: “Có ai không? Ở đây có người bị rơi xuống hố, cứu với!

Có ai không?”

Hét hết lần này đến lần khác, giọng đã hơi khàn rồi mà cô vẫn chưa nghe thấy có ai trả lời.

Ở lại đây một đêm khi không có bất kỳ biện pháp giữ ấm nào thì cô thật sự sẽ chết cóng mất. Hơn nữa vết thương ở chân hình như cũng càng ngày càng đau, Trình Thư Nghi bị bao trùm trong bầu không khí tuyệt vọng.

Khi Trình Thư Nghi đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc nôn nóng vang lên từ phía trên: “Thư Nghi, em thế nào rồi? Không sao chứ?”

Cuối cùng cũng có người tìm được cô rồi ư? Lòng Trình Thư Nghi lập tức dâng lên hy vọng, cô vui mừng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Cố Mặc Ngôn đang ngồi xổm ở miệng hố lo lắng nhìn mình.

Không ngờ anh lại là người tìm thấy mình, Trình Thư Nghi không khỏi cảm động. Nhưng sau khi mừng rỡ, cô phát hiện trong lòng mình vẫn hơi chua xót khó hiểu, không phải anh và Ôn Nhã Linh đi lấy nước không muốn về ư? Bây giờ còn tới tìm cô làm gì!?

Thấy Trình Thư Nghi không trả lời câu hỏi của mình, Cố Mặc Ngôn còn tưởng cô bị thương. Một tay anh tỳ vào mép hố, sau đó lập tức nhảy xuống không chút do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play