Chương 953
Đột nhiên Ôn Nhã Linh không còn thấy mệt nữa, cô ta cảm thấy lúc này cả cơ thể của mình đều tràn đầy sức sống. Cô ta xách thùng nước đuổi theo Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt nững nịu: “Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Mặc Ngôn nghe thấy giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ ở bên cạnh thì ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, anh không nhìn Ôn Nhã Linh, cũng không trả lời cô ta mà nhấc chân bước về phía trước.
Với tốc độ này, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ quay về chỗ cảm trại, Ôn Nhã Linh nghĩ vậy thì thấy hơi lo lắng Không được, đây là cơ hội ở riêng khó khăn lắm cô ta mới giành.
được, cô ta tuyệt đối không thể cứ để nó trôi qua như thế mà chưa có chuyện gì xảy ra được.
Đầu Ôn Nhã Linh nhảy số, cô ta cố tình treo chân phải của mình vào chân trái.
*ÁI” Cố Mặc Ngôn nghe thấy tiếng thét chói tai từ đẳng sau vọng tới, ngoảnh đầu lại thì thấy Ôn Nhã Linh đang ngã dưới đất, thùng nước cũng bị đổ sang bên cạnh, nước bên trong đều tràn hết ra ngoài Sự mất kiên nhẫn thoáng hiện trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, anh quay người rồi đi đến bên cạnh Ôn Nhã Linh: “Cô không bị thương ở đâu chứ, tự đứng dậy được không?”
Ôn Nhã Linh nghe thấy cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng chịu nói chuyện với mình, tuy giọng điệu lạnh lùng nhưng dù sao cũng là đang quan tâm đ ến mình, cô ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Ngoài mặt Ôn Nhã Linh vẫn tỏ ra ấm ức, cô ta nằm lấy mắt cá nhân của mình rồi nghẹn ngào nói: “Hình như bị treo chân rồi, đau lắm.”
Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai có thể giúp đỡ thì thầm thở dài, chỉ đành vươn tay đỡ Ôn Nhã Linh dậy.
Ôn Nhã Linh thấy Cố Mặc Ngôn muốn đỡ mình dậy thì ánh mắt thoáng hiện vẻ đắc ý, sau đó cô ta cố tình ra vẻ như đứng không vững, ngã vào lòng của Cố Mặc Ngôn.
“Xin lỗi, Cố tổng, xin lỗi.” Ôn Nhã Linh miệng thì nói xin lỗi nhưng cơ thể lại dán chặt lấy Cố Mặc Ngôn, trong quá trình đó cô ta còn cố tình kéo cổ áo xuống, cọ cọ bộ ng ực mềm mại của mình vào Cố Mặc Ngôn.
Cố Mặc Ngôn cảm nhận được hành động này của Ôn Nhã Linh rõ ràng là đang quyến rũ anh thì lập tức nổi giận, người phụ nữ này lại dám có suy nghĩ đó với anh. Anh cũng chẳng nghĩ nhiều đã lập tức đẩy mạnh Ôn Nhã Linh ra.
Ôn Nhã Linh bị Cố Mặc Ngôn đẩy ra đột ngột như thế, cô ta vô thức ổn định bước chân, đợi đến khi cô ta đứng vững rồi mới nhận ra vấn đề, nghĩ bụng ước gì có thể tát cho mình vài cái.
Thấy chân của Ôn Nhã Linh không bị thương, Cố Mặc Ngôn cũng không kìm chế được cơn giận trong lòng mình nữa, giọng nói có thể nói là lạnh chết người.
“Trước đây tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, nếu như cô còn dám tiếp.
cận tôi, tôi sẽ khiến cô không thể nào sống được ở thành phố S, xem ra cô không nghe lọt tai những lời tôi nói nhỉ. Sau khi cuộc du lịch lần này kết thúc, cô thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thành phố S đi, đừng ép tôi phải ra tay tàn độc.”
Gì cơ! Ôn Nhã Linh nghe Cố Mặc Ngôn nói xong thì ngây người, đợi sau khi cô ta phản ứng lại thì lập tức sụp đổ. Khó khăn lắm cô ta mới đứng vững được ở thành phố S, không lẽ lại sắp bị người ta đuổi đi như thế này sao?
Ôn Nhã Linh chưa thể chấp nhận được sự thật này ngay được, cô †a không ngờ Cố Mặc Ngôn lại thật sự tàn nhẫn với mình như thế, cô ta không khống chế được nước mắt của mình, lớn tiếng khóc lóc: “Tại sao chứ? Xét về độ trẻ trung xinh đẹp thì có điểm nào.
em không bằng bà cô già Trình Thư Nghi đâu, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế chỉ vì cô ta chứ!”
Cố Mặc Ngôn nhìn Ôn Nhã Linh bằng ánh mắt vô cùng chán ghét và lạnh lùng, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Cô không có tư cách so sánh với Thư Nghi, bởi vì cô còn chẳng bằng một cọng tóc của cô ấy.”
Sau khi Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói xong câu đó thì anh cầm thùng nước dưới đất lên, quay về chỗ lấy nước lấy lại một thùng khác rồi xách nước quay về, từ đầu đến cuối anh không hề nhìn Ôn Nhã Linh lấy một cái.