Tô Thư Nghi hoàn toàn không ngờ Cố Gia Huy sẽ hỏi thẳng ra như vậy.
Ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Xin lỗi tổng biên tập, tôi không muốn trả lời vấn đề không liên quan đến công việc.”
Nói rồi, cô định xoay người rời đi.
Nhưng Cố Gia Huy đã bước nhanh về phía cô, nắm lấy cổ tay cô.
“Anh không lấy tư cách tổng biên tập để hỏi em câu hỏi này.” Giọng nói của Cố Gia Huy hơi gấp gáp: “Anh lấy tư cách là người yêu cũ… hoặc là… một người bạn bây giờ để hỏi em.”
Suốt cả đêm qua Cố Gia Huy không về nhà, anh ta vẫn luôn nghĩ về chuyện của Tô Thư Nghi.
Anh ta phát hiện điều mình để ý nhất thật ra vẫn là cuộc hôn nhân của Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn.
Trước kia anh ta luôn cảm thấy, Tô Thư Nghi kết hôn với Cố Mặc Ngôn chẳng qua là vì tiền của Cố Mặc Ngôn.
Nhưng bây giờ anh ta không thể không suy nghĩ kỹ lại lần nữa.
Nếu như không phải vì tiền, vậy thì Tô Thư Nghi gả cho Cố Mặc Ngôn chỉ có thể bởi vì hai lý do.
Một là vì tình yêu, hai là vì hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cho dù thế nào Cố Gia Huy cũng không muốn tin vào vế trước.
Mặc dù đã qua hai năm, nhưng thật sự anh ta chưa từng buông bỏ được Tô Thư Nghi.
Anh ta không tin Tô Thư Nghi lại dễ dàng buông bỏ mình như vậy.
Cho nên, anh ta thà tin tưởng vế sau.
Vì vậy, anh ta cố tình cho người điều tra chuyện kết hôn giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn.
Vừa điều tra, anh ta mới biết được, trước khi Tô Thư Nghi kết hôn với Cố Mặc Ngôn một tháng, cô đã đi coi mắt vô số người đàn ông.
Những người đàn ông đó, điều kiện kém đến mức anh ta cũng không dám tin.
Điểm giống nhau duy nhất là đều có hộ khẩu ở thành phố S.
Liên tưởng đến chuyện mẹ Tô Thư Nghi bệnh nặng, anh ta dường như hiểu ra điều gì đó.
Cho nên, hôm nay anh ta mới hỏi Tô Thư Nghi, anh ta cần một đáp án, anh ta muốn tìm một câu trả lời mà mình có thể chấp nhận được cho tình yêu bị cắt ngang một cách khó hiểu của bọn họ vào hai năm trước.
Dưới sự ép hỏi của Cố Gia Huy, sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Cố Gia Huy, anh đừng quên, Cố Mặc Ngôn là chú út của anh.
Anh hỏi đến chuyện tình cảm của bề trên như vậy, không cảm thấy mình quan tâm quá nhiều sao?”
Cố Gia Huy không ngờ Tô Thư Nghi lại lấy thân phận bề trên để dọa mình, anh ta cắn răng: “Tô Thư Nghi, em không dám trả lời câu hỏi của anh sao? Là bởi vì em vốn không yêu Cố Mặc Ngôn đúng không? Em kết hôn với chú ấy hoàn toàn chỉ là vì hộ khẩu thành phố S chứ gì?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Gia Huy đã điều tra được đến mức này, sắc mặt cô hơi thay đổi.
Nhận thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Thư Nghi thay đổi, Cố Gia Huy liền biết mình đoán không sai, trong lòng anh ta lập tức có thứ gì nhảy nhót.
Anh ta càng nắm chặt vai Tô Thư Nghi, tiếp tục hỏi: “Tô Thư Nghi, anh nói đúng không? Em vốn không yêu Cố Mặc Ngôn đúng không? Ngẫm lại cũng đúng thôi, loại đàn ông lạnh lùng đó, lại còn là người tàn phế, làm sao em có thể thích chú ấy được!”
Chính Cố Gia Huy cũng không biết tại sao mình lại để ý đến quan hệ của Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn như vậy.
Chỉ là vừa nghĩ đến mỗi đêm Tô Thư Nghi đều nằm bên cạnh Cố Mặc Ngôn, nghĩ đến có lẽ Cố Mặc Ngôn đã được trải nghiệm một Tô Thư Nghi khác mà mình chưa từng thấy, anh ta cảm thấy trong lồng ngực mình dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy!
Cho nên anh ta không ngừng muốn xúc phạm Cố Mặc Ngôn.
Nhưng ngặt nỗi, người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo đó dường như chỉ có hai chân tàn phế và tính tình quá lạnh lùng là có thể trở thành nội dung sỉ nhục của anh ta thôi.
Tô Thư Nghi vốn không định trả lời Cố Gia Huy, nhưng đột nhiên nghe thấy Cố Gia Huy xúc phạm Cố Mặc Ngôn, lửa giận của cô cũng bừng dậy.
“Cố Gia Huy, anh nói đủ chưa!” Cô dùng hết sức bình sinh hất Cố Gia Huy ra, sắc mặt lạnh lùng: “Anh có tư cách gì mà chê Cố Mặc Ngôn? Anh thì có điểm nào so được với anh ấy? Anh xuất sắc hơn anh ấy, hay là anh tin tưởng tôi hơn anh ấy? Tôi nói cho anh biết, cho dù vì sao tôi gả cho Cố Mặc Ngôn, tôi cũng chưa bao giờ hối hận!”
Cố Gia Huy không ngờ được rằng, Tô Thư Nghi trước giờ tính tình lạnh nhạt, giờ lại nói ra những lời quyết liệt như vậy.
Ban đầu anh ta sững sờ, nhưng khi anh ta nhìn Tô Thư Nghi phẫn nộ trước mặt, sắc mặt anh ta nhanh chóng càng lúc càng trắng bệch.
Tô Thư Nghi phẫn nộ như vậy là vì Cố Mặc Ngôn sao?
Chỉ vì mình xúc phạm Cố Mặc Ngôn sao?
Cho nên...!đối với cô, Cố Mặc Ngôn không phải chỉ là người chồng trên danh nghĩa ư?
Suy nghĩ này gần như khiến Cố Gia Huy nghẹt thở.
Ngay sau đó, anh ta lại nắm chặt Tô Thư Nghi một lần nữa, thậm chí còn dồn sức hơn cả lần trước, khẽ gầm lên: “Tô Thư Nghi! Không phải em thực sự rung động với Cố Mặc Ngôn rồi đấy chứ? Em có ngốc không vậy! Em không hề hiểu người đàn ông kia!”
Tô Thư Nghi đau đến mức nhăn hết mặt lại, không nói nổi dù chỉ là một câu.
Cố Gia Huy lại chẳng chú ý thấy sự thay đổi trong sắc mặt của cô, anh ta vẫn còn đang tiếp tục gầm khẽ: “Cô có biết tên đàn ông tàn nhẫn độc ác Cố Mặc Ngôn này, vì để bản thân được sống mà mười năm trước đã vứt bỏ bạn gái khi đó của chú ấy không.
Loại đàn ông ích kỉ, lạnh lùng vô tình như vậy, Tô Thư Nghi, em bị mù thật rồi!”
Vốn dĩ Tô Thư Nghi vẫn còn đang gắng sức muốn tránh thoát khỏi Cố Gia Huy, nhưng nghe thấy lời nói của anh ta, cô đột nhiên như bị sét đánh, cơ thể cứng đờ.
“Anh ăn nói lung tung!” Ngay sau đó, cô buột miệng nói, sắc mặt trắng bệch: “Anh đừng có bôi nhọ Cố Mặc Ngôn nữa!”
Nghe thấy Tô Thư Nghi vẫn còn đang tranh cãi cho Cố Mặc Ngôn, Cố Gia Huy càng thêm phẫn nộ, lập tức cũng quên mất sự kiện mười năm trước là chuyện không được nhắc đến, anh ta chỉ tiếp tục quát lên: “Anh lừa dối? Không tin thì em cứ đi điều tra về vụ bắt cóc mười năm trước đi, xem thử xem Cố Mặc Ngôn sống sót từ vụ bắt cóc đó như thế nào, rồi xem cô bạn gái tên Trình Thu Uyển khi đó của chú ấy chết vì chú ấy như thế nào đi!”
Chút sắc máu cuối cùng trên mặt Tô Thư Nghi bị rút sạch.
Trình Thu Uyển...
Là chủ nhân của sợi dây chuyền pha lê kia sao?
Vậy ra cô ấy đã chết rồi ư?
Đã vậy còn chết trong vụ bắt cóc mười năm trước?
Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy lượng tin tức trong lời nói này của Cố Gia Huy quá lớn, bỗng chốc cô không nói lên lời.
Nhìn thấy cô như vậy, Cố Gia Huy cũng bình tĩnh lại một chút.
Anh ta buông cô ra, trên mặt lộ ra chút hối hận.
Vụ bắt cóc Cố Mặc Ngôn mười năm trước là điều cấm kị của nhà họ Cố, tin tức khi đó gần như đều bị phong tỏa, người nhà họ Cố bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không nhắc đến.
Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kị mà nói ra.
Nhưng cho dù ra sao, có thể khiến Tô Thư Nghi nhìn rõ được Cố Mặc Ngôn là loại đàn ông như thế nào thì vẫn đáng.
Nghĩ đến đây, anh ta nhìn Tô Thư Nghi, bình tĩnh lại một chút: “Thư Nghi, cho dù cuối cùng hai chúng ta như thế nào, anh chỉ không muốn em bị Cố Mặc Ngôn lừa thôi.”
Tô Thư Nghi không thể nghe rõ Cố Gia Huy nói gì được nữa, đúng lúc này, mọi người trong tòa soạn cũng lục tục đi vào chuẩn bị họp.
Thấy trong phòng họp chỉ có Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi, ban đầu mọi người hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã nhìn nhau bằng ánh mắt hóng hớt, sau đó tự ngồi xuống chỗ của mình.
Tô Thư Nghi cũng lập tức ngồi về chỗ của mình, chỉ là trong suốt cuộc họp này, cô vẫn luôn không tập trung, cứ nhớ tới lời Cố Gia Huy nói khi nãy.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, mấy ngày nay trong lòng cô loạn xì ngậu bao nhiêu lâu như vậy, lại vì một người phụ nữ đã chết sao?
Hơn nữa...!cô gái xinh đẹp tên Thu Uyển kia, thực sự là Cố Mặc Ngôn hại chết sao?
Tô Thư Nghi không dám nghĩ thêm nữa.