Chương 940
“Đứng lên.” Miệng Cố Mặc Ngôn mím thành một đường thẳng, thốt ra hai chữ không cảm xúc, trên mặt lạnh như băng nhưng trong mắt lại là lửa giận đang cháy hừng hực.
Thấy Cố Mặc Ngôn không có động tĩnh gì trước hành động của mình, Ôn Nhã Linh không khỏi thất vọng, thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông này là khúc gỗ? Thế này mà cũng có thể ngồi yên cho được.
Ôn Nhã Linh miễn cưỡng rời khỏi người Cố Mặc Ngôn, thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh: “Cố tổng, vừa nấy rất xin lỗi anh, em không khiến anh bị thương ở đâu chứ?”
Cố Mặc Ngôn không muốn để ý tới người phụ nữ có ý đồ với mình nên không nói gì, dời mắt nhìn đi nơi khác, lửa giận từ đáy lòng không tự chủ được mà dâng lên.
Trình Thư Nghi, đây là mục đích của em à? Em mong anh và người phụ nữ khác ở bên nhau đến vậy ư?
Thấy Cố Mặc Ngôn không nói gì, Ôn Nhã Linh không xác định được cảm giác của anh về mình như thế nào, nhưng nghĩ đến những cậu chủ nhà giàu mặt dày bám riết lấy mình trước đây, đáy mắt cô ta lại hiện lên vẻ tự tin. Có lẽ Cố Mặc Ngôn không hiểu ám chỉ của mình, nếu không anh không thể nào bình tĩnh như vậy được: Ôn Nhã Linh nhích lại gần Cố Mặc Ngôn một chút, cơ thể gần như dán vào người anh: “Cố tổng, để em xem giúp anh đi, lỡ như: anh bị thương ở đâu lại không hay, em…”
Cố Mặc Ngôn quay đầu lại, thấy tay người phụ nữ đã sắp chạm vào quần áo của mình, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ chán ghét không.
che giấu được, giọng nói cũng lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt: “Cô lại gần tôi thêm nữa thử xem.”
Lúc này toàn thân Cố Mặc Ngôn toát ra một luồng uy áp đáng sợ, Ôn Nhã Linh chỉ cảm thấy ánh mắt của anh như gai lạnh đâm xuyên qua người mình, buộc cô ta phải đứng dậy tránh xa anh.
Cố Mặc Ngôn lườm Ôn Nhã Linh đang lùi sang một bên một cái rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cáp treo, hai tay nắm chặt thành quyền. Trình Thư Nghi, em chờ đó, lát nữa em sẽ biết tay anh!
Tuy rằng vừa rồi bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cố Mặc Ngôn doạ sợ, nhưng bây giờ nhìn góc nghiêng tuấn tú của anh, trong lòng Ôn Nhã Linh lại thấy không cam.
Cơ hội được ở riêng với Cố Mặc Ngôn có thể nói là nghìn năm khó gặp, cô ta không thể từ bỏ dễ dàng vậy được, nếu không, phải đi đâu mới tìm được chàng trai vàng cực phẩm như thế này nữa.
Ôn Nhã Linh cố gắng làm ra vẻ tủi thân, giọng nói yểu điệu ng ẹo, còn mang theo tiếng nghẹn ngào khiến người ta thương: “Cố tổng, em không có ý gì khác, chỉ muốn xem anh có bị em làm bị thương không thôi, anh đừng hiểu lầm.”
“Tôi có hiểu lâm hay không trong lòng cô tự rõ.” Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn Ôn Nhã Linh: “Tốt nhất là cô không có suy nghĩ khác, cho dù có thì tôi khuyên cô tốt nhất hãy giữ lại cho riêng mình, nếu chuyện như vừa rồi còn xảy ra lần nữa thì tôi đảm bảo.
cô sẽ không thể ở lại thành phố S được nữa đâu.”
Thấy Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói ra những lời này, trong lòng Ôn Nhã Linh bỗng thấy sợ sệt, với năng lực của anh, cô ta tin anh hoàn toàn có thể làm được.
Ôn Nhã Linh lẳng lặng lui sang một bên, cắn môi không dám nói thêm câu nào nữa, sợ Cố Mặc Ngôn thật sự sẽ khiến mình không thể ở lại thành phố S được nữa.
Sao lại thế này? Những người đàn ông theo đuổi cô ta trước đây.
làm gì có ai không cố gắng lấy lòng cô ta chỉ để khiến cô ta để ý đến. Sao tới Cố Mặc Ngôn thì anh lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần chứ? Cô ta đã chủ động thế này rồi nhưng chỉ nhận được sự đối xử lạnh lùng từ anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Nhã Linh dâng lên nối uất ức, hai mắt bất giác đỏ lên. Suốt chặng đường đi không ai nói thêm nói lời nào, hai người một người mặt lạnh như băng, một người thì lặng lẽ rơi nước mắt, cứ thế đến hải đảo trong im lặng…
Cáp treo vừa dừng lại, Cố Mặc Ngôn đã đứng dậy đi xuống, đứng khựng một chỗ sầm mặt chờ Trình Thư Nghi. Ôn Nhã Linh do dự bước xuống cáp treo, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể căng thẳng và sợ hãi đứng cách anh hai bước, cùng anh chờ những người tới sau.