Chương 933

“Vậy mẹ chơi vui nhé, con không làm phiền mẹ nữa.” Manh Bảo tỉnh nghịch nói: “Con gọi điện thoại cho mẹ là để nói cho mẹ biết con và cậu đều rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho chúng con đâu.

“Được rồi, mẹ biết Manh Bảo ngoan nhất mà.” Mắt Trình Thư Nghi còn hơi ươn ướt.

*Thế con cúp máy đây, tạm biệt mẹ!”

“Chào con.”

Sau khi Trình Thư Nghi cúp máy, cô nhìn điện thoại rồi nhoẻn cười, có một đứa con yêu như thế là sự bồi thường tuyệt vời nhất ông trời dành cho cô. Cô không dám nghĩ, nếu như mình mất đi Manh Bảo thì cô sẽ phải sống tiếp như thế nào nữa?

Trình Thư Nghi nghĩ tới đây thì lại nhớ đến cảnh tượng Cố Mặc Ngôn ép mình phá thai năm năm về trước, đó là cơn ác mộng cả đời này của cô, dù có thế nào thì cô cũng không sao quên được, đó cũng là điều cô không thể tha thứ cho Cố Mặc Ngôn nhất.

Vừa rồi cô còn thấy rung động vì hành động đó của anh nữa chứ, đúng là vết thương lành thành sẹo rồi lại quên đau, sao cô lại quên mất anh là một người đàn ông tàn nhẫn cỡ nào chứ.

Trình Thư Nghi vỗ lên mặt mình để mình bình tĩnh trở lại, hiện tại giữa hai người chỉ có quan hệ công việc cấp trên cấp dưới, cô tuyệt đối không thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác với anh Cô nếm trải một lần nỗi tuyệt vọng của năm năm về trước là đủ lắm rồi, cô sẽ không cho phép bản thân tiếp tục làm chuyện ngu ngốc, lại bị Cố Mặc Ngôn làm tổn thương thêm lần nữa đâu!

Sau khi hạ quyết tâm, vẻ mặt Trình Thư Nghi trở lại vẻ lạnh lùng khi đối mặt với Cố Mặc Ngôn thường ngày. Cô cất điện thoại vào túi, đi tới bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt.

Nhìn mình trong gương, Trình Thư Nghi tự cảnh cáo trong lòng rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Cố Mặc Ngôn!

Sau khi làm tốt công tác tâm lý, cô mở cửa bước ra, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy một trận ho dữ dội Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Trình Thư Nghi thấy Cố Mặc.

Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha, máy tính anh đặt trên bàn cà phê trước mặt.

Người này đã ốm như vậy rồi vẫn còn tinh thần làm việc à? Anh coi mình là người sắt sao?

Trình Thư Nghi gần như không chút do dự, nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Mặc Ngôn, tắt máy tính của anh: “Anh không biết mình bị sốt à? Không yêu thương sức khoẻ của mình như thế.

sao?”

“Thư Nghi, công ty đột nhiên xảy ra chuyện, có chút việc gấp cần xử lý.’ Cố Mặc Ngôn vừa giải thích vừa định mở lại máy tính.

Trình Thư Nghi ấn mạnh máy tính, bỗng dưng cảm thấy rất tức “Chuyện gì còn quan trọng hơn cả sức khoẻ của anh? Tối qua anh còn sốt cao, bây giờ chỉ vừa mới đỡ hơn một chút, lỡ như bệnh nặng thêm thì sao? Anh muốn ở bệnh viện đến thế à?”

Nhìn thấy sự lo lằng rõ ràng trong mắt Trình Thư Nghi, Cố Mặc: Ngôn bỗng thấy những chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa: “Thư Nghi, em đang quan tâm anh sao?”

“Tôi sợ bệnh anh nặng thêm rồi lây sang cho tôi.” Trình Thư Nghi mạnh miệng nói Mặc dù vừa nãy cô mới tự cảnh cáo mình không được rung động.

với Cố Mặc Ngôn nữa, nhưng thấy anh không trân trọng sức.

khoẻ của mình như vậy, cô không nén được lửa giận trong lòng, những lời nói đó gần như không suy nghĩ gì đã thốt ra.

Nghe Trình Thư Nghi nói thế, Cố Mặc Ngôn cúi đầu mỉm cười.

Cho dù cô không thừa nhận thì anh cũng có thể cảm nhận được cô lo lắng cho anh. Nếu thật sự sợ lây bệnh thì sao tối qua cô còn sấy tóc cho anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play