Chương 928

“Anh không sao chứ?” Thấy Cố Mặc Ngôn không có dấu hiệu dừng lại, Trình Thư Nghi không nhịn được hỏi, trong mắt đầy lo lắng.

“Không… Khụ khụ, không sao.” Cố Mặc Ngôn cười đáp lời Trình Thư Nghi.

Người đàn ông này! Đã ho thành như vậy rồi, làm gì có chuyện không sao chứ, nhất định phải ra vẻ như vậy à? Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn cười, trong lòng Trình Thư Nghĩ dâng lên một ngọn lửa không tên Vừa về tới phòng, Trình Thư Nghi liền kéo tay Cố Mặc Ngôn đẩy anh vào phòng tắm: “Mau đi tắm nước nóng rồi thay quần áo sạch sẽ đi, ho nhiều như vậy, chắc chẩn là bị cảm rồi.”

Cố Mặc Ngôn trở tay nắm lấy tay Trình Thư Nghi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, mặc dù nụ cười trên mặt vẫn tái nhợt nhưng trông anh lại rất vui: “Thư Nghi, em lo lắng như vậy có nghĩa là em còn quan tâm anh, trong lòng em vẫn còn có anh đúng không?”

Nghe những lời Cố Mặc Ngôn nói, sắc mặt Trình Thư Nghi lập tức đỏ lên, cô vội hất tay Cố Mặc Ngôn ra: “Tôi sợ anh lây bệnh cho tôi thôi, anh mau đi tắm đi.”

Trình Thư Nghi nói xong liền xoay người đi vào phòng ngủ, không để ý đến Cố Mặc Ngôn nữa.

Cô như vậy là… thẹn thùng à? Cố Mặc Ngôn thầm suy đoán, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, thế nên anh nói đúng rồi.

Nghĩ vậy, trên mặt Cố Mặc Ngôn nở nụ cười vui vẻ, sau đó hào hứng đi tắm. Quả nhiên lần này đến đây là một quyết định đúng đắn, không ngờ nhanh như vậy đã nhận được hiệu quả rồi.

Lúc này Trình Thư Nghi đang ôm gối che mặt trong phòng mình, cô nhiều chuyện như vậy làm gì chứ, chẳng lẽ tự anh không biết tắm nước nóng sao? Bây giờ thì tốt rồi, lại bị người ta hiểu lầm!

Trình Thư Nghi ảo não một hồi, sau đó chợt nhớ ra trước đó Trình Nam Quyền đã chuẩn bị cho mình một túi thuốc, còn cẩn thận căn dặn mình mang theo, không biết đã để ở đâu rồi?

Sau khi mở hai chiếc vali, Trình Thư Nghi lục lọi bên trong, cô vẫn nhớ đó là một cái túi nhỏ màu xanh, nó bị mình nhét chỗ nào rồi nhỉ?

Năm phút sau Trình Thư Nghi vẫn tìm không thấy, chắc là quên mang theo rồi. Thôi, mặc kệ anh nói không chừng tắm nước nóng xong ngủ một giấc là khỏe.

“Gộc cộc cộc’, tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó giọng nói của Cố Mặc Ngôn vang lên: “Thư Nghi, anh tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi, bị cảm sẽ không tốt đâu.”

“Tôi biết rồi.” Trình Thư Nghi trả lời, lấy quần áo thay ra của mình rồi mở cửa. Cô không dám nhìn Cố Mặc Ngôn, chỉ cúi đầu đi thẳng vào phòng tắm.

Nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, Cố Mặc Ngôn không khỏi bật cười: “Ha ha… Khụ… Khụ khụ…ˆ Cố Mặc Ngôn buồn cười lắc đầu, sau đó lại cảm thấy đầu óc.

choáng váng. Anh vội đỡ chiếc ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống, trên người rét run từng cơn, không lẽ bị cảm thật ư?

Trình Thư Nghi tắm xong đi ra, cô đang định trở về phòng ngủ thì phát hiện Cố Mặc Ngôn đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, trên người không đắp gì cả.

Sau khi Trình Thư Nghi quay về phòng, cô vốn định lấy một chiếc.

chăn đắp cho Cố Mặc Ngôn, nhưng những lời Cố Mặc Ngôn nói trước đó lại vang lên bên tai cô: “Thư Nghi, em còn quan tâm đ ến anh, trong lòng em vẫn còn có anh phải không?”

Trình Thư Nghi để chiếc chăn về lại vị trí cũ, cô đóng cửa đi ngủ Thôi bỏ đi, cô nên bớt lo chuyện bao đồng thì hơn, tránh lại bị người khác hiểu lầm.

Trình Thư Nghi nằm trằn trọc trên giường mãi nhưng lại không.

tài nào chợp mắt được, hình ảnh Cố Mặc Ngôn chắn nước cho cô ban sáng cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play