Chương 917
Sau khi Trình Thư Nghi quay về tòa soạn, mọi người kích động xúm lại: “Chị Thư Nghi, sao rồi ạ, người của tổng công ty có đồng ý cho chúng ta tiếp tục phỏng vấn Hà Kim Minh trong số tiếp theo không?”
Nét mặt Trình Thư Nghi hơi chùng xuống, cô lắc đầu: “Xem ra mọi người phải chọn tiếp rồi.”
““Hả? Tại sao chứ?”
“Không ai thích hợp hơn Hà Kim Minh, người của tổng công ty nghĩ sao vậy?”
“Nhưng mà… giờ đâu kịp tìm người khác, xem ra chỉ có thể chọn Trần Bân thôi.”
“Liệu có bảo đảm được doanh thu không? Tôi đang trông chờ vào ba lân đứng đầu liên tiếp để được tăng lương đây này.”
Nghe thấy tin này, mọi người đều phàn nàn, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng.
“Được rồi, mọi người đừng buồn nữa, tôi còn tin tốt muốn nói cho mọi người đây.” Trình Thư Nghi mỉm cười, xua tan bầu không khí ai oán xung quanh.
“Tin tốt gì thế ạ?” Hiểu Khiết ỉu xìu hỏi.
Cô ấy đã chuẩn bị bản thảo để phỏng vấn Hà Kim Minh rồi, nào ngờ lại bị từ chối. Giờ phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, chẳng lẽ hai ngày cuối tuần của cô ấy sẽ đi tong thế này ư?
“Tòa soạn có doanh thu đứng đầu ngành ở thành phố S hai lần, để động viên mọi người, công ty quyết định tổ chức cho mọi người đi du lịch ở Phuket, Thái Lan vào cuối tuần, bao hết chỉ phí ăn, ở, đi lại, mọi người không cần trả gì hết.”
Vừa dứt lời, Trình Thư Nghi lại được mọi người vây quanh.
*Thật ư tổng biên tập! Cuối tuần này chúng ta đi thật à!”
“Công ty hào phóng quá, tôi yêu sếp ghê!”
“Quá tuyệt! Cuối cùng cũng được ra ngoài chơi, tháng này tôi bận đến mức sắp phát điên rồi.”
Vẻ rầu rĩ trên mặt mọi người biến mất, ai cũng hoan hô, nét mặt như vừa được chuyển từ địa ngục đến thiên đường.
“Được rồi, mọi người im lặng đã nào.” Trình Thư Nghi giơ tay lên, nói: “Thời gian khởi hành là thứ sáu tới, mấy ngày tới mọi người chuẩn bị đi, giờ vẫn đang trong giờ làm, mọi người tập trung vào công việc trước đã.”
Nghe thấy Trình Thư Nghi nói thế, mọi người hào hứng quay về chỗ ngồi của mình, trong văn phòng tràn ngập bong bóng hạnh phúc.
Sau khi về văn phòng của mình, Trình Thư Nghi nhớ lại lời Cố Mặc Ngôn nói, thế này là vừa đấm vừa xoa à?
Nhoäng cái đã đến thứ sáu, Trình Thư Nghi không đến công ty mà tới thẳng sân bay. Trước đó cô đã hẹn mọi người sẽ tập trung ở sân bay vào mười giờ sáng.
Nhưng sau khi đến sân bay, Trình Thư Nghi lại nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới – Cố Mặc Ngôn.
Ai có thể nói cho cô biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại ở đây không?
Trước đó anh cũng đâu nói sẽ đi cùng mọi người đâu. Nếu biết trước thì chắc chản cô sẽ không tới. Chẳng lẽ giờ lại đi về ư?
Nhưng cô đã tới sân bay rồi.
“Chị Thư Nghi!” Thấy cô đến, Hiểu Khiết lập tức bước tới đón: “Chị Thư Nghi, người mua lại công ty chúng ta không phải Cố Mặc Ngôn đấy chứ? Sáng nay anh ấy bất ngờ xuất hiện, nói rằng sẽ đi cùng chúng ta.”
“Ừ”” Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “Giờ Hiện Thế Media là công ty trực thuộc tập đoàn Ngôn Diệu.”
“Sao lại thế?” Hiểu Khiết sững sờ: “Chị Thư Nghi, vậy lần trước chị cũng gặp anh ấy rồi à? Hay anh ấy mua lại tòa soạn vì chị thế?”