Chương 905
Ban đầu nụ hôn của người đàn ông vô cùng dịu dàng trân trọng, khiến Trình Thư Nghi cảm giác anh ta đối xử với cô như người yêu chứ không phải con tin.
Nhưng cứ nghĩ đến việc mình đang bị một người đàn ông không quen biết lợi dụng, sự xấu hổ và cơn giận trong lòng cô lại bùng phát, liều mạng lắc đầu muốn trốn đi Có lẽ sự giấy dụa của cô đã kích thích người đàn ông, nụ hôn của anh ta trở nên bá đạo hơn, đầu lưỡi mạnh mẽ ngang ngược càn quét trong miệng cô như đang phát tiết điều gì đó, dường như muốn chiếm hữu cô.
Sao Trình Thư Nghi có thể để mặc cho người ta làm nhục mình như vậy, cô há miệng muốn cắn đầu lưỡi người đàn ông, nhưng anh ta đã sớm dự liệu được trò mèo của cô, nằm hàm dưới mút mát khiến đầu lưỡi cô tê dại.
Lông mày Trình Thư Nghi nhíu chặt lại, đôi tay bị trói nằm chặt nhau, dùng hết sức đánh lên người đàn ông trên người mình.
Trong lòng cô rất hoảng sợ. Cô biết hành động này hoàn toàn không thể làm anh ta bị thương, chưa biết chừng sẽ còn chọc.
giận anh ta, kết cục sẽ càng hỏng bét. Nhưng bảo cô chịu bị làm nhục như vậy mà không phản ứng gì thì cô không làm nổi!
Ai ngờ tay cô vừa đập xuống, cảnh tượng người đàn ông giận tím mặt lại không xuất hiện, thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng kêu, mọi nỗi giận đều như viên đá chìm xuống đáy biển, không lời hồi đáp.
Trong sự thất bại lẫn chút bất an, Trình Thư Nghi đánh đập lung tung người đàn ông: “Đồ khốn, cút đi, đừng động vào tôi! Đồ lưu manh, khốn nạn!”
Người đàn ông muốn khống chế công kích của cô, nhưng lại nhận ra sức cô gái nhỏ dưới người mình mạnh mẽ đến đáng sợ, ‘thế mà trong chốc lát anh ta lại không ngăn cản nổi.
Người đàn ông càng nhíu mày chặt hơn nữa, anh ta dứt khoát vòng cổ tay bị trói chặt của cô lên cổ mình, lại tiếp tục dùng nụ hôn sâu để chặn cô lại. Hơi thở của Trình Thư Nghi và anh ta quấn quýt lấy nhau, dường như có một mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi cô Mùi hương này… Trái tim Trình Thư Nghi bất giác loạn nhịp.
Nụ hôn của người đàn ông không còn bá đạo như trước mà nhẹ.
nhàng dừng trên khuôn mặt và khóe môi cô, như đang trấn an một con vật nhỏ bị thương Hôn thẳng một đường xuống dưới, lúc hôn đến cäm cô, người đàn ông khẽ cắn chóp căm, rồi lại quay về môi cô.
Cả người Trình Thư Nghi bất giác ngẩn ra, hành động trong vô thức này, chẳng lẽ là anh thật sao? Một khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô có làm thế nào cũng không khống chế được nữa.
Trình Thư Nghi cẩn thận cảm nhận người đàn ông trên cơ thể mình, mùi hương của anh, hơi thở của anh, hành động quen thuộc khi anh hôn cô… Càng cảm nhận, Trình Thư Nghi lại càng hốt hoảng, dường như bây giờ cô đã có thể xác nhận suy nghĩ trong lòng mình rồi.
Thật sự quá hoang đường! Trình Thư Nghi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, sao anh có thể làm vậy với cô, thật sự rất quá đáng!
Trong lòng đã không còn sợ hãi nữa, Trình Thư Nghi cần thật mạnh lên môi đối phương, giữa môi răng lập tức truyền đến mùi máu.
“Shh!” Nhất thời sơ ý, người đàn ông không ngờ lại bị cô cần trúng, anh bị đau phải rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt anh nhìn cô mang theo một chút tức giận.
Cô học được cái này từ bao giờ vậy! Trước đây cô có bao giờ cẳn anh đâu!
Đôi môi được người đàn ông buông ra, cuối cùng Trình Thư Nghi đã nói chuyện được, cô hung hãng mở miệng nói: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì! Mau buồng tôi ra!”
Nghe vậy, Cố Mặc Ngôn ngây người, anh vừa buồn bực vừa vui mừng khi Trình Thư Nghi còn nhận ra anh, cô vẫn khá quen thuộc với anh, đúng không?