Chương 896
Vào lúc này, Trình Thư Nghỉ tình cờ đang ở trong phòng bệnh của Tô Ninh Kiều. Cô vừa đi thăm Hà Kim Minh về, lúc đi ngang qua bệnh viện của Tô Ninh Kiều đã nghĩ đến việc tiện thể ghé thăm bà một lát.
“Việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật thế nào rồi, đại khái khi nào thì có thể bắt đầu?” Trình Thư Nghỉ lo lắng hỏi han tình trạng bệnh của Tô Ninh Kiều.
*Trong khoảng thời gian này, kiểm tra sức khỏe cũng gần ổn rồi, bác sĩ nói cuối tháng này có thể tiến hành phẫu thuật. Con đừng lo lắng.” Tô Ninh Kiều võ tay Trình Thư Nghị, cười vui vẻ.
Bao nhiêu năm nay sống với tâm lý được ngày nào hay ngày ấy, bây giờ đột nhiên nhìn thấy tia hy vọng được ‘sống, tất nhiên là bà rất vui. Huống chị, tia hy vọng này là do con gái tặng cho bà.
*Trình Thu Uyển đồng ý cứu mẹ, thật sự là quá tốt rồi.” Nhìn nụ cười của Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghỉ cũng thấy tâm trạng của mình khá hơn nhiều.
Mặc kệ thế nào thì đây cũng là một tin tốt. Tô Ninh Kiều có ơn nuôi dưỡng dạy dỗ mình, tất nhiên cô hy vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi.
“Đúng vậy, trong lòng con bé Thu Uyển kia vẫn có người mẹ này, dù sao cũng không thể nhìn mẹ chịu khổ được.” Nghĩ đến Trình Thu Uyển, Tô Ninh Kiều thấy vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt vô thức rạng rỡ hơn.
Nghe được giọng điệu yêu chiều của Tô Ninh Kiều, trong lòng Trình Thư Nghỉ có chút buồn bã. Cô không trả lời mà miễn cưỡng cười một chút, sau đó cúi đầu xuống.
Trong mắt Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển mãi mãi là tốt nhất.
“Để con đi rót cho mẹ cốc nước.” Trình Thư Nghỉ đứng dậy đi về phía máy lọc nước, lúc đi lén lấy tay lau nước mắt. Mặc dù cô đã sớm chấp nhận sự thật này, nhưng mỗi lần như vậy lại không tránh khỏi chua xót trong lòng.
Thấy dáng vẻ rót nước của Trình Thư Nghĩ, Tô Ninh Kiều đang nằm trên giường bệnh đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Thư Nghỉ, hôm qua lúc mẹ xem thời sự, thấy con gặp mấy tên côn đồ ở cửa nhà hát kịch, còn suýt nữa bị thương. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe vậy, động tác rót nước của Trình Thư Nghi thoáng dừng lại một chút, trong lòng không thể dẫn lại một ý tưởng thoáng xuất hiện. Cô muốn biết có phải trong lòng Tô Ninh Kiều, cô vẫn luôn thua kém Trình Thu Uyển một chút hay không.
Trình Thư Nghỉ quay người đặt cốc nước bên cạnh tay Tô Ninh Kiều, ngồi trên ghế nhìn bà nói: “Chiều hôm đó, Trình Thu Uyển hẹn con cùng đi xem kịch ở nhà hát kịch. Con đồng ý nhưng không ngờ lại gặp chuyện như vậy ở cửa. May mà lúc đó một người bạn đã cản một dao giúp con, nếu không, chỉ sợ người đang nằm ở viện bây giờ chính là con rồi: “Ý của con chuyện này là do Thu Uyển sắp xếp sao?” Tô Ninh Kiều nghe được hàm ý trong lời nói của Trình Thư Nghỉ, sắc mặt có chút lạnh lùng.
“Ngày đó là cô ta chủ động hẹn con đến nhà hát kịch, ngoại trừ cô ta thì con thật sự không nghĩ được còn có ai vào đây nữa.”
Trình Thư Nghỉ nói thẳng.
“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Thu Uyển hiền lành như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?” Tô Ninh Kiều lập tức cao giọng nói: “Thư Nghị, là con hiểu nhầm sao?
Không có chứng cứ thì con không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho.
Thu Uyển được, mẹ tin chắc chắn con bé sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Tại sao con lại vô duyên vô cớ đổ oan cho cô ta chứ?” Trình Thư Nghi cũng có chút kích động: “Cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm chuyện như vậy với con, năm năm trước cô ta cũng từng bắt cóc con, hơn nữa còn tìm người đến làm nhục con. Đây là do chính miệng cô ta thừa nhận với Cố Mặc Ngôn!”