Chương 839
Nghe vậy, khuôn mặt Dương Tùng Đức tối sầm lại, đúng vậy, anh †a có tư cách gì mà chế nhạo Trình Thu Uyển, không phải chính anh ta cũng đã làm chuyện tổn thương Tô Thư Nghỉ sao.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, những lời của Trình Thu Uyển đã chứng minh Cố Mặc Ngôn không biết những chuyện anh ta đã làm.
Tâm lý mâu thuẫn như thế tra tấn Dương Tùng Đức đến mức khó.
chịu, anh ta vừa không muốn chịu sự uy hiếp của Trình Thu Uyển để tiếp tục nối giáo cho giặc, vừa không muốn để Cố Mặc Ngôn biết những gì anh ta đã làm với Tô Thư Nghỉ. Hai luồng suy nghĩ này không ngừng giằng xé anh ta, anh ta không biết rốt cuộc.
mình nên làm gì mới phải nữa?
Trình Thu Uyển nhìn thấy vẻ mặt đau đớn rõ mồn một của Dương Tùng Đức thì trong lòng cảm thấy sảng khoái được đôi chút và từ từ bình tĩnh lại. Dường như chỉ khiến người khác đau khổ thì nỗi đau khổ của cô ta mới được xoa dịu Giờ phút này, tất cả nỗi buồn trước đó đều biến thành oán hận đối với Tô Thư Nghỉ. Đều do cô ta! Từ đầu chí cuối, chướng ngại vật giữa mình và Cố Mặc Ngôn luôn là cô ta, sao trên đời lại có người phụ nữ khiến người ta chán ghét như vậy chứ!
Tại sao khi đó Tô Ninh Kiều không bóp chết cô ta cho rồi, tại sao lại để cô ta sống sót để cô ta có cơ hội tranh giành thân phận con gái nhà họ Trình và có cơ hội tranh giành Cố Mặc Ngôn với mình chứ!
Mình hận cô ta, mình hận Tô Ninh Kiều, mình càng hận Tô Thư Nghỉ hơn, hận tất cả bọn họ! Mấy người đó đều phải chết thảm, xuống tầng thứ mười tám của địa ngục và chịu đủ trăm nghìn cực hình!
Chỉ có như vậy Trình Thu Uyển mới cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn đôi chút, chỉ có như vậy cô ta mới có thể tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc.
“Bây giờ anh có cảm thấy may mắn vì Cố Mặc Ngôn không biết anh đã làm những chuyện đó không?” Trình Thu Uyển bình tĩnh lại và ngước nhìn Dương Tùng Đức.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ đứng ngoài cuộc, nếu anh không muốn Cố Mặc Ngôn biết những chuyện đó thì chỉ có thể tiếp tục giúp đỡ tôi. Nếu không, bây giờ tôi sẽ nói cho Cố Mặc Ngôn biết, tôi muốn xem thử đến lúc đó, anh ấy sẽ đối xử với tâm phúc nhiều năm của mình như thế nào.”
Dương Tùng Đức nghe thấy lời đe dọa của Trình Thu Uyển thì hoảng sợ trong lòng: “Cô còn muốn làm gì nữa?” Anh ta biết người phụ nữ này có thể làm bất cứ điều gì khi cô ta trở nên điên loạn.
Trình Thu Uyển cười lạnh một tiếng liếc nhìn Dương Tùng Đức, đúng là thứ vô dụng: “Trò chơi còn chưa kết thúc đâu, không thể cứ như vậy mà đánh bại tôi được!”
Sau khi rời công ty, Cố Mặc Ngôn gọi điện cho một thám tử tư quen thuộc và nhờ anh ta giúp mình điều tra xem, rốt cuộc gần đây bên cạnh Cố Thành Vũ đã xảy ra những chuyện gì.
“Còn nữa, anh thu thập giúp tôi một vài thứ, là có liên quan đến…
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Cố Mặc Ngôn hiện lên một tia tàn nhẫn. Lần này, anh sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho Cố Thành Vũ, cũng đã đến lúc ông ta phải trả giá cho những chuyện mình đã làm rồi.
Cố Mặc Ngôn lái xe ra khỏi bãi đậu xe, anh cứ đi mà không có mục đích, không biết mình nên đi đâu.
Cố Mặc Ngôn lái xe đi ngang qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, anh lái rất chậm, mỗi lần đi ngang qua một cửa hàng quen thuộc, những ký ức liên quan đến Tô Thư Nghỉ lại hiện lên khiến anh muốn ngăn cũng không thể ngăn nổi.
Trước đây Thư Nghỉ thích ăn món sườn xào chua ngọt ở nhà hàng này nhất, trước đây cô nói rằng cô thích phong cách trang trí của studio chụp ảnh này, nó mang đến một loại cảm giác hoài cổ của những năm tám mươi. Anh còn biết có một cái chợ gần đó, trước đây anh và cô còn cùng nhau đi mua thức ăn, tuy tay nghề nấu ăn của cả hai không ra sao nhưng anh nhớ hai người đã dùng bữa rất vui vẻ.
Và cả cửa hàng này nữa, Cố Mặc Ngôn dừng xe lại trước siêu thị Baby Vui Vẻ.