Chương 833
Để Cố Mặc Ngôn không trút hết cơn giận lên đầu mình, Cố Thành Vũ thốt từng câu từng chữ mà năm xưa Trình Thu Uyển đã nói với ông ta cho Cố Mặc Ngôn nghe.
“Không phải vậy, không phải vậy!” Trình Thu Uyển quay ngoắt người lại, giữ chặt lấy Cố Mặc Ngôn “Cố Mặc Ngôn, anh đừng tin anh ta, anh ta nói bậy đấy, sao em có thể làm chuyện như vậy chứ? Tất cả chỉ là vu khống! Anh biết anh và anh ta vốn chẳng ưa gì nhau mà, chuyện này là anh ta bịa ra để chia rẽ mối quan hệ của chúng ta thôi! Anh không được tin anh ta, anh ta lừa anh đó!”
Không đẩy Trình Thu Uyển ra, Cố Mặc Ngôn cứ nhìn chăm chẳm vào cô ta như muốn nhìn thấu con người cô ta.
Đây là người anh từng thích thật lòng thời niên thiếu ư? Đây là người anh đã áy náy chăm sóc suốt năm năm trời ư? Năm ấy kẻ này đã gây ra chuyện đó với Tô Thư Nghi!
“Tôi cũng dẫn bác sĩ hồi đó đến đây đây, giờ ông ta đang chờ ở ngoài, tôi có vu khống hay không thì gọi ông ta vào hỏi là biết ngay”
Sợ Cố Mặc Ngôn không tin mình, hôm qua Cố Thành Vũ đã đến bệnh viện lúc trước để tìm ông bác sĩ năm xưa. Đương nhiên ban đầu ông ta không chịu đi, nhưng Cố Thành Vũ bắt ông ta phải nói, nếu ông ta không đi thì sẽ rêu rao chuyện năm xưa ông ta nhận hối lộ lừa người nhà bệnh nhân, để ông ta bị đuổi khỏi bệnh viện.
Vừa bất đắc dĩ vừa sợ hãi, ông ta đành đồng ý với Cố Thành Vũ.
Nghe Cố Thành Vũ đã tìm tới bác sĩ khi xưa, Trình Thu Uyển hoàn toàn hoảng loạn, cô ta khóc lóc thanh minh với Cố Mặc Ngôn: “Em không biết bác sĩ gì hết, nhất định là anh ta mua chuộc ông †a để vu khống em! Cố Mặc Ngôn, anh không được bị họ lừa! Tất cả đều là âm mưu của bọn họi”
Vùng ra khỏi bàn tay Trình Thu Uyển đang bấu víu tay mình, giọng Cố Mặc Ngôn rét buốt như mùa đông: “Cho ông bác sĩ kia vào, tôi muốn tận tai nghe lời ông ta nói.”
Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Cố Thành Vũ lấy điện thoại ra gọi một dãy số. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ gõ cửa văn phòng.
“Ông nói cho rõ ràng vào, rốt cuộc năm đó vợ tôi có bị cưỡng hiếp không?” Siết chặt nắm đấm nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt của Cố Mặc Ngôn như muốn thiêu rụi ông ta.
Mặc dù đã phát tướng nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra đây là bác sĩ nói với anh rằng Tô Thư Nghi bị cưỡng hiếp khi đó.
“Không có, không có, vợ cậu không bị cưỡng hiếp!” Ông ta sốt ruột phủ nhận, hiển nhiên ông ta vô cùng sợ hãi ánh mắt của Cố Mặc Ngôn. Mẹ ơi, nhiều năm không gặp, ánh mắt của anh còn đáng sợ hơn nữa, chân ông ta sắp nhữn ra rồi.
Lau mồ hôi trên trán, bác sĩ chỉ vào Trình Thu Uyển, bảo: “Là cô này, cô ta yêu cầu tôi lừa anh đấy! Cô ta cho tôi một số tiền lớn, tôi bị đồng tiền che mắt nên lỡ đồng ý, mong anh hãy nương tay tha cho tôi một mạng, tôi trên có già dưới có trẻ, tôi không thể mất việc ở bệnh viện được!”
“Không, không phải như vậy. Ông nói láo, ông nói láo!” Trình Thu Uyển suy sụp chỉ vào bác sĩ mà mắng: “Tôi không biết ông, ông nói linh tỉnh!”
*Gô gì ơi, lúc này cô không thể chối nợ được chứ” Bác sĩ vội vàng nói: “Rõ ràng là năm đó cô cho tôi một khoản tiền để tôi nói cho.
anh này là vợ của anh ấy đã bị làm nhục. Vì để anh này không nghỉ ngờ, cô còn bảo tôi nói với anh ấy là vợ anh ấy bị chứng mất trí nhớ chọn lọc do áp lực tinh thần quá lớn, để cô ấy không suy sụp, tốt nhất là đừng hỏi cô ấy về việc bị người khác làm nhục”
“Tôi toàn làm theo lời cô nói, sao bây giờ cô lại bảo là tôi nói láo?
Tôi không gánh tội thay cô đâu.”