Từ bệnh viện về tới nhà, Tô Thư Nghi tắm xong, cuối cùng cũng cảm thấy đã tắm sạch được mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Nằm lên trên giường, cô lập tức cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Cô không thích bệnh viện, cho nên mấy đêm nay ở bệnh viện đều ngủ không ngon, bây giờ cuối cùng cũng về rồi.
Cô xoay người đại một cái, chính cô cũng không nhận ra mình đã nằm sang nửa bên giường phải thuộc về Cố Mặc Ngôn.
Đầu chìm vào trong chiếc gối mềm mại, Tô Thư Nghi đột nhiên ngửi thấy mùi hương thuộc về Cố Mặc Ngôn.
Là mùi dầu gội mà anh thường dùng, trộn lẫn với một chút mùi xì gà, không hiểu vì sao Tô Thư Nghi lại thấy yên tâm.
Cô đột nhiên thấy hơi tham lam, cũng không muốn lăn về vị trí của mình nữa, cứ dựa trên gối của Cố Mặc Ngôn mà ngủ thật say.
Chiều tối, Cố Mặc Ngôn về tới phòng liền nhìn thấy Tô Thư Nghi đang nằm trong chăn của mình như một con mèo nhỏ.
Ban đầu anh hơi sững sờ, ngay sau đó khóe môi hơi cong lên.
Anh đóng chặt cửa phòng lại, im lặng đứng dậy khỏi xe lăn, đi tới bên giường.
Tô Thư Nghi ngủ rất say, không hề chú ý rằng anh đang tới gần.
Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn muốn đắp chăn cẩn thận lại cho cô, nhưng khi kéo chăn, ánh mắt dừng trên vết thương trên cánh tay cô làm anh không khỏi nhíu mày.

Ban nãy lúc Tô Thư Nghi đi tắm, tuy rằng đã tránh vết thương trên tay rồi nhưng vẫn dính một chút nước, bây giờ băng gạc vẫn còn hơi ướt, hơn nữa vì cứ ngủ mãi nên cô cũng quên cả thay thuốc.
Mặt mày Cố Mặc Ngôn tràn ngập vẻ bất mãn.
Đã lớn như thế này rồi, sao cứ không biết chăm sóc tốt cho bản thân vậy.
Cố Mặc Ngôn vốn định gọi Tô Thư Nghi dậy để cô thay thuốc, nhưng nhìn thấy Tô Thư Nghi ngủ say như vậy, thậm chí còn có nước miếng chảy ra trên gối của anh, anh đột nhiên thấy không nỡ.
Anh thở dài một tiếng, sau đấy chỉ đành lấy thuốc mà Tô Thư Nghi đem về từ bệnh viện ở trên chiếc bàn bên cạnh sang, đặt lên trên giường, sau đó cẩn thận mở băng gạc ra giúp Tô Thư Nghi.
Vốn dĩ Tô Thư Nghi đang ngủ mơ, mơ hồ cảm thấy hình như có người đang chạm vào băng gạc của mình.

Mới đầu cô không để ý, nhưng đột nhiên trên vết thương lại truyền tới cơn đau đớn, lúc này cô mới choàng tỉnh dậy: “Ui cha!”
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi bên giường mình, trong tay cầm tăm bông.

Còn băng gạc trên tay cô thì đã được cởi ra rồi, để lộ ra vết thương.
“Cố Mặc Ngôn?” Cô sững sờ: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Cố Mặc Ngôn không nhìn Tô Thư Nghi, chỉ lấy tăm bông chấm vào vết thương của cô.
Tô Thư Nghi lập tức đau tới nhe răng nhếch miệng, cơ thể không kiềm chế được mà cuộn tròn lại: “Anh...!anh nhẹ chút thôi.”
Cố Mặc Ngôn nhướng mày: “Không phải anh mạnh tay, mà là tự em không nhớ thay thuốc đúng giờ, vết thương đã hơi mưng mủ rồi, anh phải tẩy sạch những thứ bẩn thỉu đi đã thì mới bôi thuốc được.”
Lúc này Tô Thư Nghi mới nhớ ra, khi rời khỏi bệnh viện, đúng thật là bác sĩ có dặn dò cô thay thuốc mỗi ngày hai lần, nhưng vì cô ngủ luôn cho nên ban ngày không thay.
“Em quên mất...” Cô nhỏ giọng nói.
Cố Mặc Ngôn bất mãn nhìn cô, dồn sức trên tay như đang trừng phạt: “Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên, có phải nên để em nằm viện mới an toàn hơn không?”
Cơn đau trên vết thương lan tới, Tô Thư Nghi đau tới mức sắc mặt trắng bệch, xin tha nói rằng: “Em sai rồi, nhưng lần này em thực sự quá mệt, sau này anh nói với má Vương, bảo má Vương nhớ nhắc em là được.”
Nhìn thấy Tô Thư Nghi đau đến mức đổ mồ hôi lạnh trên trán, Cố Mặc Ngôn lập tức nhẹ tay đi, nhíu mày: “Thực sự đau đến vậy sao?”
“Còn phải nói à, anh bị đâm một dao thử xem.” Tô Thư Nghi làu bàu.

Cô cũng chỉ tiện miệng nói đại một câu như vậy thôi, nhưng không ngờ ánh mắt của Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên trầm xuống, khẽ nói rằng: “Anh từng bị đâm rồi.”
Tô Thư Nghi lập tức sững sờ, nhìn sang Cố Mặc Ngôn: “Là...!là lúc bắt cóc vào mười năm trước sao?”
Cố Mặc Ngôn là một cậu chủ được cưng chiều như vậy, ngoài vụ bắt cóc mười năm trước ra, Tô Thư Nghi không nghĩ ra được sao anh còn chịu vết thương nặng như vậy.
“Đúng vậy.” Cố Mặc Ngôn cúi đầu bôi thuốc cho Tô Thư Nghi, bởi vậy cô không nhìn rõ được vẻ mặt trên mặt anh: “Ba nhát, đều đâm vào đùi, nếu như không kịp thời tới bệnh viện, chắc đôi chân này đã tàn phế thật rồi.”
Cánh tay Tô Thư Nghi run rẩy, lúc này mới nhận ra lời mình tùy tiện nói ban nãy không có trách nhiệm tới mức nào, ánh mắt cô tối sầm, thấp giọng nói: “Em xin lỗi...”
“Xin lỗi chuyện gì?”
“Nhắc tới chuyện đau lòng của anh.” Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy, so với những gì mà Cố Mặc Ngôn trải qua, chút vết thương nhỏ này của cô mà cứ hô to gọi nhỏ như vậy thì đúng là đỏng đảnh quá rồi.
“Không sao.” Cố Mặc Ngôn nói khẽ.
Tô Thư Nghi không nhịn được hỏi: “Vậy vết thương vẫn còn chứ? Bây giờ có còn để lại di chứng không?”
Tuy rằng trước đây cô đã liếc thấy được cơ thể của Cố Mặc Ngôn ở phòng tắm rồi, nhưng lúc đó eo anh quấn một chiếc khăn tắm, cô không nhìn thấy nửa thân dưới của anh, cho nên mới không biết anh có những vết thương này.
“Anh thực hiện vật lý trị liệu khá có hiệu quả nên không có di chứng gì quá lớn, chỉ có ngày mưa thì vết thương sẽ đau.” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi, nhướng mày nói: “Sao thế, em muốn xem à?”
“Xem vết thương á?” Tô Thư Nghi lập tức ngây ra, vết thương này ở chỗ nhạy cảm, cô xem thế nào được chứ, vội vàng hoảng loạn nói: “Không, không...!A!”
Lời từ chối của cô mới nói được một nửa thì vết thương đột nhiên truyền tới cơn đau đớn, lời nói của cô lập tức biến thành một tiếng hét.

“Cuối cùng cũng tẩy sạch được mảng bẩn thỉu này rồi.” So với sắc mặt đau tới trắng bệch của Tô Thư Nghi, sắc mặt Cố Mặc Ngôn vẫn thản nhiên, vứt tăm bông vào giấy ăn.
Tô Thư Nghi ngây dại, nhìn một mảng vảy máu đã mưng mủ trên tăm bông, lúc này mới hiểu ra.
Ban nãy anh nói vết thương gì đó chỉ là để dời sự chú ý của cô thôi, bởi vì anh cần phải làm sạch vết máu bẩn rất lớn này.
“Bôi tiếp thêm chút thuốc nữa là được rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn không khỏi dịu đi một chút, cầm tăm bông mới lên, bôi cho cô: “Nhịn thêm chút nữa.”
“Ừm, em biết rồi, nhưng mà ấy...!anh nhẹ chút thôi...!a...!không phải ở đây, nhẹ chút...”
Tô Thư Nghi ở trong phòng đang chịu đựng để Cố Mặc Ngôn bôi thuốc cho mình, hoàn toàn không biết má Vương ở ngoài cửa đã nghe tới nỗi mặt đỏ tai hồng từ lâu.
Má Vương tới gọi Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn xuống ăn cơm, nhưng không ngờ vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy Tô Thư Nghi thét thoáng lên, còn có mấy chữ gì mà “không”, “nhẹ chút thôi”.
Tha thứ cho má Vương, bà ấy thực sự nghĩ chệch hướng rồi.
Nhưng bà ấy càng vui mừng hơn, lập tức không quan tâm tới việc gọi Tô Thư Nghi với Cố Mặc Ngôn xuống ăn cơm nữa, chỉ phấn khích xuống tầng.
“Này bà nó, cậu chủ và mợ chủ đâu?” Chú Trương ở dưới tầng nhìn thấy má Vương xuống một mình, không khỏi nhíu mày: “Mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi đây này.”
“Ăn cơm gì chứ.” Má Vương đi tới, mặt mày đỏ ửng: “Bọn họ đang bận trong phòng ấy, ông đừng làm phiền bọn họ.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play