Chương 816
“Em hẹn anh ăn cơm đúng là chuyện nghìn năm khó gặp đấy, em nhớ anh rồi đúng không? Gó phải em thấy con người anh cũng.
được lắm không?”
Hà Kim Minh mở miệng nói đùa, nhưng bây giờ Trình Thư Nghỉ không có tâm trạng hùa theo anh ta “Hà Kim Minh, hôm nay tôi hẹn anh đến đây là có việc cần nhờ anh giúp.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Được, anh đồng ý.” Hà Kim Minh tiếp tục cười hì hì nói.
Trình Thư Nghỉ không khỏi nhíu mày: “Hà Kim Minh, tôi không đùa với anh, tôi thật sự có việc cần nhờ anh giúp.”
“Anh cũng không đùa mà.” Hà Kim Minh cười nói: “Anh đồng ý giúp em, dù là chuyện gì đi chăng nữa.”
Nhất thời Trình Thư Nghi không nói gì, không biết anh ta đang nói thật hay đang dỗ cô vui, cô yên lặng một lát rồi mới mở miệng nói: “Trước giờ anh vẫn dỗ con gái vui bằng cách này à?”
Nụ cười trên mặt Hà Kim Minh cứng lại, cô lại nghĩ anh ta đang giở trò tán tỉnh ư?
Tuy trước giờ Hà Kim Minh vẫn luôn biết cách dỗ con gái vui, nhưng anh ta chưa từng hứa hẹn với ai điều này, vì anh ta không thể đảm bảo mình thật sự có thể làm mọi việc vì một cô gái mà không cần điều kiện gì. Mà mấy cô gái từng qua lại trước kia, giỏi nhất là đào mỏ.
Nhưng Trình Thư Nghỉ thì khác, anh ta biết, bây giờ với anh ta, Trình Thư Nghỉ không giống họ.
Đây là một cảm giác khó tả, nhưng lại khiến anh ta cam tâm tình nguyện trả giá vì cô, nhưng giờ cô lại không tin lời anh ta. Chẳng nhẽ đây chính là báo ứng? Hà Kim Minh nhớ lại những lời Trình Thư Nghi từng trào phúng anh ta.
Hà Kim Minh thầm cười khổ, anh ta điều chỉnh biểu cảm cho nghiêm túc: “Thư Nghi, anh nói thật mà, với cả anh chưa từng nói vậy để dỗ con gái, anh thật sự sẽ giúp em làm mọi chuyện.”
Vẻ nghiêm túc trên mặt Hà Kim Minh khiến Trình Thư Nghi thầm kinh ngạc, anh ta nói vậy tức là sao?
Thấy Trình Thư Nghỉ không nói gì, Hà Kim Minh cũng ý thức được có vẻ lời mình nói khiến cô sợ, xem ra chuyện này không thể gấp được, cứ phải từ từ. Lỡ chẳng may dọa người ta chạy mất thì anh ta khóc với ai đây?
“Thư Nghị, ý anh là, bọn mình vẫn là bạn bè đúng không? Em quên rồi à, lần trước em đồng ý với anh rồi mà.” Hà Kim Minh chỉ đành kiếm cớ: “Đã là bạn bè, có việc cần thì giúp đỡ nhau không phải chuyện nên làm à?”
Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thư Nghỉ mới thở phào một hơi, thì ra là vậy, cô còn tưởng… Suy nghĩ mới xuất hiện trong lòng thật sự khiến cô hết hồn.
Thấy Trình Thư Nghi rõ ràng đã thả lỏng hơn, Hà Kim Minh chỉ thấy trong lòng chua xót, nhưng anh ta cũng không thể hiện ra ngoài mà chỉ cười nói tiếp: “Bây giờ nói được chưa, rốt cuộc em tìm anh có việc gì?”
Trình Thư Nghi nhìn Hà Kim Minh, vẫn hơi do dự: “Tôi phải rào trước với anh một chuyện. Nếu anh giúp tôi việc này, rất có thể sẽ đắc tội Cố Thành Vũ, thế này anh còn đồng ý không?”
“Ừ” Hà Kim Minh nghiêm túc gật đầu, không khỏi hơi lo lắng, xem ra lần này không phải chuyện nhỏ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”