Chương 789

Trình Thu Uyển nói đến đây thì thoáng ngừng lại, cho dù đang giả vờ, cô ta cũng không muốn gọi người phụ nữ như vậy là mẹ, bà ta không xứng!

Trong mắt Trình Thu Uyển lóe lên vẻ khinh bỉ, cô ta nói tiếp: “Dù sao bà ấy và tôi cũng có quan hệ như thế, tôi đâu thể nhãn tâm nhìn bà ấy qua đời.”

Thấy phản ứng của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghỉ biết ngay đến tám phần mười là cô ta đang lấy cớ. Nhưng Trình Thu Uyển không đi bệnh viện, cô cũng bó tay, cũng không thể kéo cô ta đi rồi bắt cô ta lên bàn mổ làm phẫu thuật, cô ta phải tự nguyện mới được.

“Cho dù sức khỏe của cô không tốt, không thể hiến tủy xương cho mẹ cô thì cô cũng nên thường xuyên đến thăm bà ấy chứ. Cô có biết giờ bà ấy thế nào rồi không…”

Nói đến đây, Trình Thư Nghỉ nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy của Tô Ninh Kiều bây giờ, mắt cô cay cay, giọng cũng không khỏi nghẹn ngào.

©ô che miệng, bịt mũi, nuốt nước mắt vào trong, bình tĩnh lại rồi nói: “Cô biết mẹ cô nhớ cô, mong được gặp cô đến mức nào không? Bao năm qua, cô đi thăm bà ấy được mấy lần?”

Thấy ánh mắt chất vấn của Trình Thư Nghi, chẳng những Trình Thu Uyển không áy náy mà còn oán hận hơn.

Lúc này cô ta rất muốn quát lên với Trình Thư Nghỉ: “Người phụ nữ đáng ghét và đê tiện đó không phải mẹ tôi, mà là mẹ cô! Mẹ con cô đã hại tôi mất đi cuộc sống vốn có, tôi hận các người tới chết! Bà ta cứ chết vì bệnh đi, các người chết hết thì tôi mới hả dạt Cô ta cố kìm nén lửa giận sắp dâng trào trong lòng mình, nhất thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Thư Nghỉ thế nào, đành đồng ý: “Tôi hiểu rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đi thăm bà ấy.

Thấy Trình Thu Uyển đồng ý đi thăm Tô Ninh Kiều, cơn giận trong mắt Trình Thư Nghỉ mới thoáng dịu lại: “Tốt nhất cô nên làm đúng những gì cô nói.”

Cô không thể ép Trình Thu Uyển hiến tủy xương cho Tô Ninh Kiều được, chỉ có thể cố gắng giúp Tô Ninh Kiều vui vẻ hơn một chút thôi. Hôm nay mới nghe giọng Trình Thu Uyển mà bà đã vui như thế, nếu Trình Thu Uyển đi thăm bà, chắc chắn bà sẽ càng hạnh phúc hơn. Giờ cô cũng chỉ có thể làm những điều này cho Tô Ninh Kiều.

“Cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đi.” Trình Thu Uyển thề thốt: “Trước kia tôi cũng không biết nên cư xử với bà ấy thế nào, sau này tôi sẽ thường xuyên đi thăm bà ấy.”

“Ừ”” Nghe thấy Trình Thu Uyển nói thế, Trình Thư Nghỉ khá hài lòng, khẽ gật đầu.

“Thư Nghi, cô và Hà Kim Minh sao rồi? Tôi thấy hình như anh ấy thích cô thật đấy.”

Chưa gì Trình Thu Uyển đã bỏ qua chuyện của Tô Ninh Kiều mà quay ra nghe ngóng tình hình tiến triển giữa Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh rồi, rất sợ Hà Kim Minh không tán đổ được cô.

*Ổn lắm” Trình Thư Nghỉ cụp mắt để che giấu sự ngán ngẩm vừa xuất hiện trong mắt, thuận miệng đáp.

Tuy cô đã biết Trình Thu Uyển cố tình để người có ý đồ như Hà Kim Minh tiếp cận cô, nhưng cô cũng không định vạch trần cô †a ngay. Cô sẽ tương kế tựu kế, giả vờ như không biết để trấn an Trình Thu Uyển, tranh thủ thời gian và cơ hội để thu thập chứng cứ.

Nghĩ tới đây, trong mắt Trình Thư Nghi xuất hiện vẻ kiên quyết.

Chắc chản cô sẽ tìm ra bằng chứng cho những chuyện táng tận lương tâm mà Trình Thu Uyển đã làm năm đó, báo thù cho cô và Manh Bảo!

“Vậy cô có thích anh ấy không? Có nghĩ tới việc ở bên anh ấy không.” Trình Thu Uyển chờ Trình Thư Nghỉ trả lời với vẻ mong chờ. Chỉ cần Trình Thư Nghỉ thích những người khác, như vậy thì cho dù Cố Mặc Ngôn vẫn thích cô thì đã sao?

“Anh ấy rất tốt.” Trình Thư Nghỉ không trả lời rõ ràng, nhưng câu trả lời này cũng rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều.

“Anh ấy tốt thật đấy, cô không biết hồi còn ở trường, có bao nhiêu cô gái thích anh ấy đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play