Chương 782

Sau khi ăn sáng xong, Trình Nam Quyền đi làm, sau đó Trình Thư Nghỉ cũng tới bệnh viện.

Mấy năm qua, tuy cô không ở trong nước nhưng vần dặn Trình Nam Quyền thuê người chăm sóc Tô Ninh Kiều. Nghe nói sức khỏe của Tô Ninh Kiều ngày càng tệ, hơn nữa mãi vẫn không có người hiến tủy xương phù hợp nên cuộc phẫu thuật bị trì hoãn đến tận bây giờ.

Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghi cảm thấy rất áy náy. Suốt bao năm qua cô không hề về nước thăm mẹ, đúng là quá bất hiếu.

Nhưng khi nghĩ đến Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển, cô thực sự không dám về. Cô sợ cô vừa về sẽ thấy họ, vết thương khó khăn lắm mới được thời gian chữa lành lại rách ra. Cô không thể, cũng không dám trải qua cơn đau nát ruột nát gan như thế lần nữa.

Trình Thư Nghi bước đến trước phòng bệnh của Tô Ninh Kiều, mãi vẫn không đẩy cửa bước vào, cô bỗng cảm thấy không dám vào trong. Có lẽ đây chính là cảm giác căng thẳng của người xa xứ khi về quê hương.

Bệnh viện, phòng bệnh, số phòng, chỗ ngồi ngoài hành lang Mọi thứ trước mặt cô đều quen thuộc, cảnh cô cười nói với Tô Ninh Kiều như vừa xảy ra ngày hôm qua. Nhưng thật ra họ đã không gặp nhau năm năm rồi, những điều có vẻ quen thuộc đã trở nên xa lạ với cô.

“Cốc cốc cốc” Cuối cùng Trình Thư Nghi vẫn không đẩy cửa đi thẳng vào như lúc trước mà cong ngón tay, gõ nhẹ cửa phòng bệnh.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng rõ ràng đã già đi rất nhiều, mắt Trình Thư Nghỉ lập tức cay cay, cô cảm thấy mũi, họng và cả trái tim mình đều nghẹn lại Tuy cô đã biết bệnh tình của Tô Ninh Kiều bây giờ rất nghiêm trọng, nhưng khi đẩy cửa bước vào và trông thấy bà, Trình Thư Nghỉ vẫn sững sờ. Nước mắt cô rơi không thể kiểm soát, hàng rào tâm lý mà cô vừa xây dựng lập tức vỡ tan.

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống đất, Trình Thư Nghỉ che miệng với vẻ không dám tin, sợ mình òa khóc vì cảnh tượng này.

Người trước mặt cô là mẹ cô thật à? Sao bà lại thành ra thế này chứ!

Lúc này Tô Ninh Kiều đang truyền nước, gân xanh nổi rõ trên bàn tay đang ghim kim, bà gần như chỉ còn da bọc xương, hơn nữa trên tay bà đều chỉ chít những lỗ kim lớn nhỏ.

Ánh mắt Trình Thư Nghi di chuyển lên trên, lướt qua những chỗ không còn tí thịt nào trên người bà, thậm chí cô có thể thấy rõ hình dạng của xương bà qua làn da nhăn nheo, thật sự là da bọc xương đúng nghĩa.

Mặt bà lõm hẳn xuống, còn mang sắc xanh đáng sợ, gò má bà nhô cao, cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng nhìn vào mắt Tô Ninh Kiều.

Giờ đây, đôi mắt trong veo luôn đong đầy sự ấm áp đã đục ngầu, như giếng nước ngọt đã khô cạn, chỉ còn vũng bùn dưới đáy giếng, Nhưng đôi mắt ấy lại sáng lên khi nhìn thấy cô, thậm chí cô có thể thấy rõ niềm vui và nỗi nhớ trong đó.

“Thư Nghỉ? Con về rồi à? Mẹ không năm mơ chứ.”

*Mẹ, con về rồi, con xin lỗi… Hu hu…” Nghe thấy giọng nói khàn đặc của Tô Ninh Kiều, cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng không kiềm chế nổi nữa, cô chạy tới bên giường bệnh của bà rồi òa khóc.

Những năm qua cô nên về thăm mẹ mới phải. Trong ấn tượng của cô, Tô Ninh Kiều vẫn đang mỉm cười dịu dàng với cô, bà trở nên tiều tụy và phờ phạc thế này từ bao giờ chứ?

“Đúng là Thư Nghỉ rồi, con về thật rồi!” Tô Ninh Kiều mỉm cười, vuốt tóc Trình Thư Nghỉ: “Đừng khóc đừng khóc, mau ngẩng đầu cho mẹ xem nào, lâu lắm rồi mẹ không gặp con.”

Trình Thư Nghi nức nở ngẩng đầu lên, nhớ đến lúc luyện tập ngoài cửa, cô cố gượng cười, nhưng cô thực sự không làm được, chỉ có thể để mặc cho nước mắt lăn dài trên má.

“Được rồi mà, đừng khóc nữa.” Tô Ninh Kiều đưa tay lau nước mắt cho Trình Thư Nghỉ, nhưng làn da nhăn nheo của bà lại khiến da cô hơi rát, cũng khiến trái tim cô đau đớn, nước mắt cô càng rơi dữ dội hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play