Chương 780

*Thư Nghi, em không sao chứ?” Giọng nói lo lắng truyền đến từ cửa cắt ngang suy nghĩ của Trình Thư Nghỉ. Cô quay đầu nhìn, thấy Hà Kim Minh đang rảo bước về phía mình.

Nhận ra tư thế của mình và Cố Mặc Ngôn bây giờ rất dễ gây hiểu lầm, Trình Thư Nghỉ vội đẩy Cố Mặc Ngôn ra rồi đứng vững.

Nhưng Hà Kim Minh cũng không có thời gian chú ý đến điều đó mà lập tức bước tới nắm vai cô, quan sát cô từ trên xuống dưới.

Sau khi không phát hiện vết thương nào trên người Trình Thư Nghỉ, cuối cùng Hà Kim Minh cũng thở phào.

“Em biết em vừa khiến anh sợ chết khiếp không, sau này em đừng đặt mình vào tình huống nguy hiểm như thế nữa!”

Động tác và giọng điệu hơi thân mật của Hà Kim Minh khiến cô cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng nghĩ đến việc đối phương thật lòng quan tâm mình, Trình Thư Nghỉ chỉ có thể dịu giọng: “Tôi không sao, anh đừng lo.”

Lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn đang đứng cạnh họ như được phủ thêm một lớp băng mỏng, lạnh thấu xương. Lại là người đàn ông này, đã thế còn dám động tay động chân, rốt cuộc.

anh ta có quan hệ thế nào với Trình Thư Nghi hả!

Hà Kim Minh cũng cảm nhận được hơi lạnh từ Cố Mặc Ngôn, sau khi buông Trình Thư Nghi ra, anh ta đứng thẳng dậy, đối diện với ánh mắt hừng hực lửa của Cố Mặc Ngôn, cảm thấy đố ky khó nói nên lời.

Không ngờ Trình Thư Nghi lại sẵn sàng làm đến mức đấy vì người đàn ông này, chắc chắn trong lòng cô phải có anh, xem ra con đường tình cảm giữa anh ta và Trình Thư Nghi trong tương lai sẽ càng thêm trắc trở vì người đàn ông trước mặt rồi.

Tuy anh ta không thể không thừa nhận người đàn ông này ưu tú về mọi mặt, nhưng anh ta cũng không kém là bao. Chắc chắn anh ta phải có được Trình Thư Nghi, không bao giờ nhường bước.

Hơn nữa nếu hồi trước Cố Mặc Ngôn đã không giữ được Trình Thư Nghị, tức là giữa họ có vấn đề, bằng không đã không chia tay. Còn anh ta thì chưa bao giờ tin chuyện gương vỡ lại lành!

Hai người đàn ông đều hiểu được sự kiên trì và quyết tâm trong mắt đối phương nên không ai chịu rời mắt trước, làm thế cũng có nghĩa là họ lùi bước. Không ai muốn lùi bước trước mặt Trình Thư Nghỉ cả.

Trình Thư Nghi cũng hiểu đại khái tại sao Hà Kim Minh và Cố Mặc Ngôn vừa thấy mặt nhau đã như hai con gà chọi, cô không.

khỏi tự giễu trong lòng, không ngờ cũng có ngày cô được hai người đàn ông tranh giành.

“Hà Kim Minh, anh tìm tôi làm gì thế?” Trình Thư Nghi cất tiếng hỏi phá vỡ sự im lặng. Cô cũng không thể để hai người đàn ông này giằng co tiếp, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong đại sảnh đã giảm rõ rệt rồi Nghe thấy Trình Thư Nghỉ hỏi thế, cuối cùng Hà Kim Minh cũng rời mắt, trả lời bằng thái độ dịu dàng khác hẳn với vừa rồi: “Anh vừa sắp xếp cho nó xong nên tới xem em có sao không?”

Hôm trước Trình Thư Nghỉ từng đích thân nói với anh ta, Cố Mặc Ngôn không biết đến sự tồn tại của Manh Bảo, hy vọng anh ta có thể che giấu bí mật này giúp cô, do đó anh ta nói khá khó hiểu.

Đương nhiên Trình Thư Nghỉ biết Hà Kim Minh đang nhắc đến Manh Bảo, cô sốt ruột hỏi: “Nó không sao chứ?”

“Không sao.” Hà Kim Minh lắc đầu: “Nhưng anh nghĩ em nên ở bên nó thì tốt hơn.”

“Ừ”” Trình Thư Nghỉ vội gật nhẹ đầu: “Chúng ta mau về thôi!”

Sao cô có thể vô tâm đến mức quên mất chuyện Manh Bảo vẫn đang chờ mình chứ? Sau chuyện như thế, chắc chắn cậu bé rất sợ, cô phải về dỗ dành cậu bé ngay.

“Nó là ai?” Thấy Trình Thư Nghi định rời đi, Cố Mặc Ngôn nắm lấy cánh tay cô rồi hỏi. Sao anh lại không hiểu họ đang nói gì chứ, anh rất ghét cảm giác anh mới là người ngoài kiểu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play