Chương 773
Vừa đẩy cửa ra, Trình Thư Nghỉ bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Manh Bảo, nhưng cô cũng không tìm thấy Manh Bảo trong phòng. Trình Thư Nghỉ lập tức hoảng hốt.
“Manh Bảo, con có ở trong phòng không?” Trình Thư Nghỉ nhỏ giọng gọi tên Manh Bảo, cô đang sắp khóc đến nơi rồi. Cô chỉ có ‘thể không ngừng tự an ủi mình trong lòng, Manh Bảo thông minh như vậy, nhất định sẽ không sao đâu!
Nhưng dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi! Nghĩ đến đây, Trình Thư Nghỉ không cầm được nước mắt nữa. ‘Manh Bảo, con đang ở đâu? Con trả lời mẹ một tiếng đi được không?”
“Mẹ ơi, con đang ở đây!” Ngay lúc Trình Thư Nghi sắp phát điên vì sốt ruột, trong tủ quần áo truyền đến giọng nói quen thuộc của Manh Bảo.
Trong lòng Trình Thư Nghỉ vui mừng khôn xiết, cô vội vàng chạy tới mở cửa tủ quần áo ra, quả nhiên nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Manh Bảo đang cuộn tròn bên trong, nhìn Trình Thư Nghỉ bằng ánh mắt vô cùng mừng rỡ.
“Manh Bảo, con không sao chứ?” Trình Thư Nghỉ vội bế Manh Bảo ra, kiểm tra từ trên xuống dưới xem cậu có bị thương hay không “Con không sao mẹ ơi, sao giờ mẹ mới về?”
Sau khi niềm vui nhìn thấy Trình Thư Nghỉ qua đi, Manh Bảo cảm thấy hơi tủi thân, nước mắt dâng lên trong mắt. Lúc nãy cậu ở một mình thật sự rất sợ.
Trình Thư Nghỉ đau lòng ôm Manh Bảo vào ngực, nức nở nói: “Xin lỗi Manh Bảo, đều là mẹ không tốt, mẹ không nên bỏ con ở đây một mình, đều là lỗi của mẹ…
“Mẹ ơi con không sao, mẹ đừng khóc.” Manh Bảo hiểu chuyện lau nước mắt cho Trình Thư Nghĩ: “Lúc nãy con đang chơi trong phòng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hô cướp, nên con liên chạy vào tủ quần áo trốn.”
“Ừ” Trình Thư Nghỉ nghĩ đến mà sợ, cô xoa đầu Manh Bảo: *Manh Bảo thông minh quá.”
“Thư Nghị, nếu tìm được Manh Bảo rồi thì chúng ta đi mau lên.
Anh sợ lát nữa sau khi tên cướp kia phát hiện thì chúng ta sẽ không thể đi được nữa đâu.” Hà Kim Minh ở bên cạnh thúc giục.
“Được.” Trình Thư Nghỉ lau nước mắt, ôm Manh Bảo đi ra ngoài cùng với Hà Kim Minh. Bọn họ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Ba người cẩn thận đi theo con đường đến boong tàu, lúc chuẩn bị xuống ca nô rời đi thì đột nhiên nghe thấy trong đại sảnh truyền đến tiếng hét đây căm hận.
“Lôi Cố Mặc Ngôn ra đây cho tao!”
Nghe vậy, Trình Thư Nghỉ dừng bước, trong lòng không khỏi có chút lo lẳng. Tên cướp tìm Cố Mặc Ngôn làm gì, chẳng lẽ đối tượng bắt cóc lần này của ông ta là Cố Mặc Ngôn sao?
Mặc dù bây giờ cô rất chán ghét Cố Mặc Ngôn, nhưng dù sao.
anh cũng là ba của Manh Bảo, cũng đã từng là người thân thiết nhất với cô. Trình Thư Nghi không thể nào giả vờ như không nghe thấy gì mà cứ thế rời đi được.
Tên cướp kia không che mặt, nhìn có vẻ như là một người đàn ông trung niên bình thường, chỉ có điều là ông ta đang cầm súng.
Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi, ông ta gầm lên: *Tại sao hả? Hỏi hay lắm, nhưng mày không nên hỏi tao mà hãy tự hỏi chính mình đi! Năm năm trước mày đã làm gì mà không biết à?”
Năm năm trước?
Trình Thư Nghỉ sửng sốt.
Năm năm trước, không phải là lúc cô còn ở bên Cố Mặc Ngôn sao?
“Năm năm trước?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn cũng mờ mịt giống Trình Thư Nghị, anh thấp giọng hỏi: “Nhưng tôi không biết ông, cũng không nhớ rõ năm năm trước đã làm chuyện gì có lỗi với ông.”