Chương 771
“Sau này anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, giữa chúng ta không có khả năng đâu.” Cô lạnh lùng nói với Hà Kim Minh. “Còn cuộc nói chuyện hôm nay giữa chúng ta, anh muốn nói với Trình Thu Uyển hay không thì tùy anh. Nhờ anh trở về nói với cô ta là sau này đừng giở những thủ đoạn hèn hạ này nữa. Thứ cô ta coi là bảo vật, chưa chắc người khác đã thèm đâu!”
Không phải Trình Thu Uyển chỉ muốn Cố Mặc Ngôn sao? Thật buồn cười! Cô ta tưởng là ai cũng thích cái tên giả nhân giả nghĩa kia giống cô ta à?
“Xin lỗi, những lời này nên để sau này em tự nói với Trình Thu Uyển đi, bởi vì anh cũng không định sẽ nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Trình Thu Uyển biết.” Hà Kim Minh nhún vai nói theo thói quen.
Trong lòng anh ta không khỏi mừng thầm. Nghe những lời Trình Thư Nghỉ vừa nói, có vẻ như cô cũng không định tái hợp với chồng cũ, vậy thì phần thắng của anh ta sẽ tăng lên một phần.
Anh ta cũng không định cứ thế từ bỏ Trình Thư Nghi “Tại sao?” Trong lòng Trình Thư Nghỉ vừa nghỉ ngờ lại vừa cảnh giác. Dù sao Hà Kim Minh cũng cùng một phe với Trình Thu Uyển, cô không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta, sợ anh ta lại đang giở trò gì nữa.
Nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Trình Thư Nghỉ, Hà Kim Minh bất lực thở dài.
“Thư Nghi, anh thề, những gì anh nói đều là lời thật lòng. Mặc dù quả thật ban đầu anh tiếp cận em là vì Trình Thu Uyển, nhưng trải qua khoảng thời gian chung sống với nhau, anh phát hiện mình thật sự rất thích em. Nếu không thì anh cũng sẽ không thẳng thắn nói chuyện giữa anh và cô ấy cho em biết. Thế nên anh vẫn xin em có thể tin tưởng anh.”
“Thật không đấy?” Trình Thư Nghi vẫn bán tín bán nghỉ.
“Anh có thể thê với chúa.” Hà Kim Minh chắp tay trước ngực, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc và thành tâm hiếm thấy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hà Kim Minh, lại nghĩ đến khoảng thời gian này anh ta chăm sóc mình đủ kiểu, cuối cùng Thư Khả Như vẫn buông bỏ nghi ngờ trong lòng. Nói thế nào thì thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù.
Nghĩ đến đây, Trình Thư Nghỉ mỉm cười với Hà Kim Minh: “Cảm ơn anh”
Đương nhiên Trình Thu Uyển không phát hiện cô đã biết âm mưu của cô ta là tốt nhất. Nếu không với tính cách cực đoan của cô †a, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện khác thường gì.
Từ khi quen biết Trình Thư Nghi đến nay, cô vẫn luôn lạnh lùng với anh ta, đây là lần đầu tiên cô cười với anh ta như vậy, Hà Kim Minh bỗng chốc nhìn đến ngây người.
“Thịch! Thịch! Thịch!” Thậm chí anh ta còn có thể nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của mình bên tai.
Thấy Hà Kim Minh ngẩn người nhìn mình, Trình Thư Nghỉ hơi mất tự nhiên, cô nhanh chóng thu lại nụ cười: ‘Manh Bảo còn đang chờ tôi, chúng ta mau trở về đi.”
“À được.” Bị Trình Thư Nghỉ lên tiếng kéo thần trí trở về, Hà Kim Minh đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Hà Kim Minh vừa đi đến buồng điều khiển lái ca nô trở về vừa thâm mắng mình không có tiền đồ. Tốt xấu gì anh ta cũng được coi là người đi qua vạn bụi hoa, không ngờ chỉ một nụ cười bình thường của Trình Thư Nghỉ đã có thể khiến anh ta có cảm giác rung động.
Nhưng đồng thời Hà Kim Minh cũng cảm thấy có chút vui vẻ, anh †a không nhớ đã bao lâu rồi không có ai có thể khiến anh ta rung động. Cảm giác này cũng thích đấy.
Hai người vốn dĩ không lái đi xa lắm, thế nên chẳng mấy chốc đã trở lại bên cạnh du thuyền.
Nhưng càng đến gần du thuyền, Trình Thư Nghỉ càng cảm thấy không bình thường. Bây giờ đang là giữa trưa, đáng lý ra phải là thời điểm náo nhiệt mới đúng, nhưng trên boong tàu lại không có.
một bóng người, cả du thuyền cũng yên tĩnh dị thường.
“Anh có cảm thấy là lạ không?” Trình Thư Nghỉ nghỉ ngờ nhìn sang Hà Kim Minh bên cạnh.
“Sao vậy?” Ca nô ngừng lại, Hà Kim Minh cũng bắt đầu đánh giá du thuyền trước mặt: “Đúng là có hơi…