Bữa cơm này cứ thế trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Tâm trạng của Cố Gia Huy cực kém, bởi vậy sau khi ăn xong liền nhanh chóng dẫn theo Lâm Bảo Châu rời đi.
Còn Tô Thư Nghi thì lại ngoan ngoãn uống sạch sẽ bát tổ yến rồi mới rời đi cùng với Cố Mặc Ngôn.
Tâm trạng của ông cụ Cố cực kì tốt, nói rằng muốn đi dạo sau khi ăn cơm xong, bèn tiễn hai người bọn họ tới cửa.
Xe lăn của Cố Mặc Ngôn trượt lên trên xe trước, Tô Thư Nghi vừa định đi lên theo thì ông cụ Cố đột nhiên kéo cô lại.
“Nhóc Tô.” Ông cụ Cố ra vẻ thần bí: “Biểu hiện ngày hôm qua cũng khá đấy.

Nhưng ông là người có kinh nghiệm nên nói với cháu một câu nhé, tỉ lệ một lần là trúng rất nhỏ, cho nên các cháu về nhà vẫn phải nhớ cố gắng nhiều vào nhé.”
Tô Thư Nghi sững sờ mất một lát mới nhận ra ông cụ Cố đang nói gì, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Đúng thật là.
Sao hai ông cháu nhà này lại mặt dày thế!
Tô Thư Nghi ậm ờ đáp lại mấy tiếng rồi vội vàng lên xe.

Bữa tiệc lần này của nhà họ Cố cũng coi như có hoảng hốt nhưng vẫn bình an vô sự.
Mấy ngày tiếp đó, thời gian in số mới của tòa soạn bên Tô Thư Nghi cũng sắp tới rồi, toàn bộ tòa soạn đều đang bận rộn hết cả lên.
Đến cả Cố Gia Huy cũng không có thời gian làm khó Tô Thư Nghi nữa, chỉ bận chuyện của tòa soạn.
Từ sau lần trước hợp tác với thành phố Q thất bại, chuỗi vốn của tòa soạn họ đã không thể theo kịp, có thể coi như gặp cuộc khủng hoảng lớn nhất từ khi thành lập đến nay.

May mà kịp thời phỏng vấn Cố Mặc Ngôn lần thứ hai, doanh số bán hàng đạt mức cao mới, lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng dù sao thì lỗ hổng kinh phí vẫn ở đó, Cố Mặc Ngôn có thể cứu bọn họ được một lần nhưng không thể cứu bọn họ hai lần, tạp chí kì này, mọi người lại bắt đầu đau đầu không biết phải viết gì.
Lần này sự tích cực của Khưu Duyệt lại rất cao, tự mình đi phỏng vấn một nhà máy chế biến thực phẩm không đủ tiêu chuẩn, dùng máy quay chân không để ghi lại nhiều chuyện không thể để người khác biết ở trong đó.
Gần đây vấn đề an toàn thực phẩm ở trong nước đang thu hút rất nhiều sự chú ý, mọi người đều cảm thấy chủ đề này có thể gây chấn động, bởi vậy mọi người cùng nhau làm việc suốt đêm, một lòng muốn đào nhà máy bất lương này ra cho sạch sẽ.
Tô Thư Nghi là một thành viên của tòa soạn, tuy không phải là người phụ trách của báo cáo lần này nhưng cũng tăng ca cùng.
Mười hai giờ tối hôm nay, Tô Thư Nghi vẫn còn đang sắp chữ trong văn phòng, Khưu Duyệt đột nhiên đi tới với vẻ ngạo nghễ, vứt một tập tài liệu lên trên bàn cô: “Tô Thư Nghi, đây là công nhân của nhà máy mà tôi ghi lại, có rất nhiều người không có giấy phép kỹ thuật liên quan, cô thống kê lại cho tôi đi.”
Vốn dĩ Tô Thư Nghi còn đang bận sắp chữ không có thời gian rảnh, đột nhiên nhìn thấy cái này, cô không khỏi nhíu mày: “Khưu Duyệt, thời gian của tôi không kịp đâu, cô có thể tự thống kê không?”
“Cô nói gì cơ?” Khưu Duyệt như thể nghe thấy chuyện cười, trợn to mắt: “Cô có biết tôi bận như thế nào không! Cô phải biết cuộc phỏng vấn này là một mình tôi làm đấy! Tôi chỉ chỉnh sửa tài liệu phỏng vấn thôi đã bận chết rồi, cô còn bảo tôi tự chỉnh sửa những chuyện vặt vãnh này sao?”
Tô Thư Nghi nhíu mày: “Nhưng tôi cũng đang bận lắm rồi, hay là cô...”
Cô còn chưa nói xong đã bị Khưu Duyệt mất kiên nhẫn ngắt lời: “Tô Thư Nghi, tôi biết cô có chỗ dựa, nhưng cô đừng có vênh váo như vậy, có phải cô cậy có tổng biên tập giúp đỡ cô nên muốn ăn không ngồi rồi ở cái tòa soạn này không?”
Giọng nói của Khưu Duyệt vô cùng chói tai, lúc nói lời này cũng cố ý cất cao giọng, mọi người trong tòa soạn ngay lập tức nhìn sang đây.
Sắc mặt của Tô Thư Nghi cũng không khỏi lạnh đi.
Cô hít sâu một hơi, thong thả cầm lấy tài liệu Khưu Duyệt đưa cho mình, lạnh nhạt nói: “Được, tôi chỉnh sửa giúp cô.”
Trên mặt Khưu Duyệt lộ ra vẻ đắc ý, vừa định nói vài câu khoe khoang thì Tô Thư Nghi lại điềm tĩnh lên tiếng lần nữa.
“Nhưng cũng mong cô đừng vì bản thân làm một cuộc phỏng vấn mà đã thấy mình là ân nhân của tòa soạn.

Dù sao thì đây mới là năm thứ hai cô vào tòa soạn, là bản thảo đầu tiên cô phụ trách.”
Lời nói này của Tô Thư Nghi rất cay nghiệt, nhưng cũng là sự thật.
Cô và Khưu Duyệt vào tòa soạn cùng một lúc, một năm trước cô đã có thể tự phụ trách bản thảo một mình rồi, nhưng Khưu Duyệt lại chỉ làm soát lỗi lặt vặt thôi.

“Cô...” Khưu Duyệt không ngờ Tô Thư Nghi lại đột nhiên khịa lại mình, sắc mặt cô ta trắng bệch.

Nhưng nghe thấy xung quanh có không ít tiếng cười xì xào, cô ta không giữ nổi biểu cảm nữa, chỉ đành cắn răng phẫn nộ rời đi.
Khưu Duyệt vừa mới đi, Hiểu Khiết đã vội vàng trượt ghế tới, dựng ngón cái lên với Tô Thư Nghi: “Chị Thư Nghi, ngầu đét luôn nha! Em ngứa mắt Khưu Duyệt mấy ngày nay rồi, chỉ làm một cuộc phỏng vấn thôi mà đuôi sắp vểnh lên tận trời luôn được.”
Tô Thư Nghi mỉm cười mà không nói gì, chỉ bắt đầu xử lý tài liệu Khưu Duyệt đưa cho mình ở trong tay.
Vừa mới xử lý, cô không khỏi nhíu mày lại.
Nhà máy này đúng thật là vô nhân tính, hầu hết những người được thuê đều là nhưng người từ các vùng nông thôn khác, chẳng hiểu gì hết, chỉ đưa cho bọn họ mấy cái máy làm việc.
Cô hơi do dự, không nhịn được hỏi: “Nếu như chúng ta vạch trần nhà máy này xong, những công nhân này sẽ như thế nào?”
“Tất cả đều thất nghiệp thôi.” Hiểu Khiết nhún vai: “Em phụ trách điều tra tình hình tài chính của nhà máy này, gần đây bọn họ nhận rất nhiều đơn hàng lớn, chuỗi vốn không theo kịp, hình như đã nợ lương rất lâu rồi.

Nếu như chúng ta vạch trần bọn họ, có lẽ những đơn hàng này cũng sẽ mất sạch, lương của những công nhân này thì càng khỏi phải nghĩ tới.”
Tô Thư Nghi nghe mà thấy trong lòng có hơi không nỡ.

Nhưng cô cũng biết, để thực phẩm do nhà máy bất lương này lưu thông trên thị trường là vô trách nhiệm với người tiêu dùng, cho nên cô cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành tiếp tục xử lý tài liệu.
Làm tới khoảng hơn 11 giờ, Tô Thư Nghi cảm thấy dạ dày mình hơi quặn thắt lại.
Cô không khỏi xoa dạ dày mình rồi nhíu mày.
Dạ dày của cô không tốt, đói một chút thôi là sẽ đau, hôm nay vì tăng ca mà buổi tối chỉ ăn vào miếng bánh quy, quả nhiên bây giờ đã sắp không chịu được nữa.

Nhưng giờ này các cửa hàng dưới tầng đều đã đóng cửa rồi, cô chỉ đành đi tới phòng nước, xem thử bên trong tủ lạnh có gì không.
Nhưng hôm nay lại có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh cũng đã bị người khác ăn sạch cả rồi, Tô Thư Nghi chỉ đành hâm nóng chút sữa bò để làm ấm dạ dày.
Cô đang nhấp từng ngụm sữa bò nhỏ thì đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

harry potter fanfic
Cố Gia Huy.
Trong tay Cố Gia Huy cầm một hộp bento, rõ ràng là đem tới lò vi sóng ở phòng nước để hâm nóng, nhưng không ngờ rằng lại trùng hợp gặp Tô Thư Nghi ở đây, lập tức cũng sững sờ ra đấy.
Sắc mặt của Tô Thư Nghi chợt lạnh đi, quay đầu muốn rời đi, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại gọi cô lại.
“Tô Thư Nghi!”
Bước chân của Tô Thư Nghi không hề dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay cô bị người ta nắm lấy, cô bị ép phải dừng bước chân, quay người lại liền thấy khuôn mặt tức gần chết của Cố Gia Huy.
“Tô Thư Nghi.” Sắc mặt Cố Gia Huy hơi trầm xuống: “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play