Chương 757
Trình Thư Nghỉ nhìn dãy số điện thoại quen thuộc gần đây, trong mắt xuất hiện vẻ bực bội, cô trượt mạnh ngón tay về phía phím kết nối “Thư Nghi, hôm nay em rảnh không?” Vừa nối máy, Trình Thư Nghi đã nghe thấy cách xưng hô thân mật của Hà Kim Minh.
“Rốt cuộc anh định làm gì!” Giọng Trình Thư Nghỉ nghe hơi tức giận.
“Tôi không được gọi điện cho em à?” Hà Kim Minh hơi ấm ức: “Tôi chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi.”
“Xin lỗi, tôi không rảnh.” Trình Thư Nghỉ từ chối luôn: “Tôi phải đi đón con tan học rồi.”
“Em có con rồi à?” Nghe thấy Trình Thư Nghi nói thế, Hà Kim Minh hết sức ngạc nhiên, Trình Thu Uyển không hề bảo với anh †a chuyện này.
“Đúng thế, do đó anh đừng tốn thời gian với tôi nữa.”
“Thế thì tốt quá, tôi đi đón thäng bé với em luôn.” Chẳng những Hà Kim Minh không chùn bước mà còn hứng thú hơn, anh ta chưa qua lại với mẹ đơn thân bao giờ: “Quyết định thế nhé, tôi đến nhà cô đón em, không gặp không về.”
Hà Kim Minh nói rồi lập tức cúp máy, không cho Trình Thư Nghỉ cơ hội từ chối, cô chỉ có thể nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, thâm chửi đồ khốn nạn.
Lát sau quản gia nói có người tìm cô, Trình Thư Nghỉ đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy Hà Kim Minh đang tạo dáng cạnh một chiếc xe thể thao màu xanh lam, khiến các cô gái đi ngang qua hết sức phấn khích Thấy Trình Thư Nghỉ bước ra, Hà Kim Minh lớn tiếng gọi tên cô: *Thư Nghị, ở đây nè!”
Lúc này, Trình Thư Nghi có thể cảm nhận rõ ánh mắt của các cô.
gái xung quanh đều hướng về phía mình. Cô dám khẳng định, nếu những ánh mắt này có thể giết người thì cô đã tan xương nát thịt từ lâu rồi. Nhưng tên đầu sỏ vừa gây ra chuyện này vẫn đang mỉm cười vẫy tay với cô.
“Rốt cuộc anh định làm gì!” Trình Thư Nghi bước đến trước mặt Hà Kim Minh, sắc mặt rất khó coi “Chẳng phải chúng ta đã nói rồi à?” Hà Kim Minh nói với vẻ vô tội: “Tôi sẽ đưa em đi đón con.”
“Không cần, tôi tự đi được.” Trình Thư Nghi nói rồi không quan tâm đ ến Hà Kim Minh nữa, quay người đi về phía gara “Ø kìa, khoan đã!” Hà Kim Minh bước đến ngăn cô lại: “Tôi cũng đến rồi, em đừng để tôi quay về như thế chứ, em vẫn nên đi xe tôi đi, ngoan nào”
Nghe thấy câu nói như đang dỗ dành bạn gái của Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ rất bất đắc dĩ, cô cố gắng nói với vẻ bình tĩnh: “Anh Hà, tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thân thế đâu.”
“Gô Trình, tôi đang theo đuổi em, em cũng nên cho tôi cơ hội chứ.” Hà Kim Minh làm như không thấy Trình Thư Nghi đang khó.
chịu ra mặt, vẫn mỉm cười: “Nếu cô Trình không đồng ý để tôi đưa em đi, tôi đành đứng đây chờ em đồng ý vậy.”
Trình Thư Nghỉ bồng nghẹn lời, không biết nên nói gì. Hơn nữa ngày càng có nhiều người nhìn về phía này, họ còn sống cùng khu chung cư với nhau. Cô không muốn đứng với anh ta lâu hơn để bị người khác chỉ trỏ, đành căn răng, quay người bước lên xe.
Hà Kim Minh.
Thấy thế, Hà Kim Minh mỉm cười hài lòng, đưa Trình Thư Nghỉ đến nhà trẻ đón Manh Bảo thật.
Hơn nữa, sau khi biết nhà trẻ của Manh Bảo, ngày nào anh ta cũng chủ động tới đó, hết sức kiên trì.
Dần dần, ngay cả Manh Bảo cũng nhận ra điều không ổn.
Một ngày nọ, sau khi Hà Kim Minh đưa họ về nhà rồi rời đi, Manh Bảo nghiêm túc nhìn Trình Thư Nghị, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thích chú Hà không ạ?”
Không ngờ Manh Bảo lại hỏi thế, Trình Thư Nghi cảm thấy hơi buồn cười, cô ôm cậu bé vào lòng, nói: “Trẻ con đừng đoán linh tinh, chú Hà chỉ đưa chúng ta về nhà thôi. Trong lòng mẹ chỉ có mình Manh Bảo, không còn chỗ cho những người khác nữa.”
Nghe thấy Trình Thư Nghỉ nói thế, Manh Bảo vui vẻ ôm lấy cô: “Mẹ, con cũng yêu mẹ, yêu mẹ nhiều nhiều lắm luôn!”