Chương 752
“Thằng bé này, con chạy đi đâu thế hả? Con có biết con làm cho mẹ lo lắng biết nhường nào không?” Trình Thư Nghỉ ôm chặt lấy Manh Bảo, cô khóc tức tưởi lên tiếng.
“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi!” Nhìn Trình Thư Nghỉ khóc lóc đau lòng, Manh Bảo khẽ xin lỗi bên tai cô.
“Bây giờ con mới biết lỗi sao? Con nói cho mẹ biết đi, tại sao con lại chạy lung tung, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây chứ?” Tất cả nỗi lo lằng lúc nấy, giờ đã hóa thành sự tức giận, Trình Thư Nghỉ răn dạy Manh Bảo trước mắt cô bằng giọng điện nghiêm khắc, thằng bé này không biết nghĩ đến người khác gì cả!
Manh Bảo hiếm khi thấy mẹ mình nổi giận, cậu bé bèn nhìn về phía Trình Nam Quyền ở bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu, hy vọng cậu có thể nói đỡ cho mình vài câu.
Nhưng Trình Nam Quyền lại chẳng nói gì. Tuy bình thường anh ta cũng cưng chiều Manh Bảo nhưng không phải là cưng chiều mù quáng. Lần này Manh Bảo làm sai thật rồi, anh ta muốn cậu bé phải tự nhận thức được lỗi lầm, tự mình sửa sai mới được.
Thấy cậu không định nói đỡ cho mình, Manh Bảo bèn ấm ức mà nhìn Trình Thư Nghỉ: “Mẹ, con không chạy lung tung, con đi tìm ba mà’“
“Ba gì?” Vẻ bối rối xuất hiện trên gương mặt của Trình Thư Nghỉ “Chẳng phải mẹ đã nói với con là ba con qua đời từ lâu rồi sao?”
“Đó là mẹ gạt con!” Manh Bảo cũng bắt đầu hờn dỗi: “Con đã biết rồi, Cố Mặc Ngôn chính là ba của con, ba chưa chết!”
“Ai nói cho con nghe câu này?” Trình Thư Nghỉ không thể ngờ được Manh Bảo lại biết mối quan hệ giữa cậu bé và Cố Mặc Ngôn.
“Không ai nói cho con biết cả, con tự đoán ra đấy!” Manh Bảo nhìn Trình Thư Nghi với ánh mắt mong chờ, van nài: “Mẹ, tại sao ba và mẹ lại chia tay? Hai người làm hòa được không? Con muốn có bai”
Nghe thấy những gì Manh Bảo nói, Trình Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Sau nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Manh Bảo đưa ra lời thỉnh cầu như thế với cô, nhưng cô lại không thể đồng ý được. Cô và Cố Mặc Ngôn đã không thể quay về như xưa được nữa rồi “Manh Bảo, xin lỗi con, mẹ có lỗi với con!” Trình Thư Nghỉ ôm Manh Bảo vào lòng, khóc nức nở. Cô tưởng rằng mình đã cho Manh Bảo tất cả tình yêu, nhưng cô vẫn không thể bù đắp đủ được phần tình thương của ba mà cậu bé thiếu thốn.
“Manh Bảo, tất cả là do lỗi của mẹ, là mẹ không tốt, mẹ… mẹ không thể cho con một gia đình đầy đủ, con đừng trách mẹ được không?” Trình Thư Nghỉ nghẹn ngào nói với Manh Bảo.
“Vâng, sau này con sẽ không hỏi nữa, mẹ đừng khóc mà.” Manh Bảo hiểu chuyện, không nhắc tới những câu có liên quan tới Cố Mặc Ngôn nữa, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau nước mắt cho Trình Thư Nghi.
Thấy Manh Bảo như thế, lòng Trình Thư Nghỉ càng áy náy, cô chỉ đành ôm cậu bé vào lòng, liên tục xin lỗi cậu bé.
Trình Nam Quyền đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, anh ta chỉ biết thở dài, ngồi xuống ôm lấy hai mẹ con bọn họ, lẳng lặng an ủi bọn họ…
Đã qua vài ngày từ lúc Manh Bảo tới tìm Cố Mặc Ngôn rồi, nhưng Trình Thư Nghỉ vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc ngày đó.
Cô liên tục tự hỏi bản thân, chuyện mình giấu giếm Manh Bảo với Cố Mặc Ngôn có phải là một quyết định đúng đắn hay không?
Cô cũng nhận ra được trong mấy ngày nay, Manh Bảo luôn rầu rĩ không vui, không hoạt bát tinh nghịch như trước đây nữa Nếu Manh Bảo đã biết Cố Mặc Ngôn là ba của mình, vậy cô có cần nói rõ với anh hay không? Dấu sao thì cô cũng không có quyền tước đoạt cơ hội cho hai ba con bọn họ gặp lại Nhưng nỗi sợ trong lòng Trình Thư Nghi càng trỗi dậy mãnh liệt, với bản lĩnh và thế lực của Cố Mặc Ngôn, nếu anh biết Manh Bảo là con ruột của anh, chắc chản anh sẽ giành Manh Bảo về tay mình.