Chương 744
“Đâu có ạ, con vẫn rất yêu mẹ mà.” Nói xong Trình Hiểu bèn giang tay ra với cô, tỏ ý muốn được mẹ ôm. Sau khi từ vòng tay.
Trình Nam Quyền chuyển sang vòng tay Trình Thư Nghỉ, cậu bé cũng không quên ôm lấy cổ mẹ, thơm mẹ một cái thật mạnh.
Thật ra trong lòng cậu bé muốn nói rằng: “Mẹ đúng là trẻ con, lớn rồi mà vẫn còn ghen tị với cậu. Haiz, tội cho mình thật, mới còn nhỏ tuổi mà đã phải học cách làm sao để không được bên trọng bên khinh rồi.”
Nếu Trình Thư Nghi nghe thấy những lời đó thì chắc chắn sẽ hỏi cậu bé: “Ai dạy con câu thành ngữ này thế”
Thật sự dùng thành ngữ chuẩn khỏi phải bàn luôn. Một đứa trẻ sống ở Mỹ từ nhỏ mà lại biết dùng thành ngữ nước T lưu loát như vậy, cô làm mẹ cũng thấy tự hào vô cùng!
Nhìn hai mẹ con âu yếm nhau, ý cười tràn ngập trong mắt Trình Nam Quyền. Cảnh tượng trước mặt là điều mang lại ấm áp cho.
anh ta suốt năm năm qua, cũng là điều mà anh ta tự hứa với lòng mình nhất định phải dốc sức bảo vệ.
*Thư Nghị, anh có việc cần giải quyết, vào phòng sách trước đây, em chơi với Manh Bảo nhé.” Nói lời chào với cô xong, Trình Nam Quyền đi lên phòng sách ở trên tầng, vậy là phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con Trình Thư Nghỉ và Trình Hiểu.
“Manh Bảo, hôm nay con có ngoan không đấy? Kể mẹ nghe con đã làm những việc gì nào.” Trình Thư Nghỉ không kiêm lòng nổi phải nhéo má cậu bé một cái. Sao cô lại sinh được một cậu con trai dễ thương thế này chứ?
Trình Hiểu âm thâm mếu máo, sau đó vẫn kể lại chỉ tiết cho cô nghe mọi việc cậu đã làm hôm nay. Vì cậu biết mẹ đang lo lắng cho mình nên cậu không thể để mẹ phiền lòng.
Sau khi nghe Trình Hiểu kể xong, Trình Thư Nghỉ ân cần xoa đầu cậu bé: “Manh Bảo ngoan quá.”
“Mẹ ơi, con… con hỏi mẹ câu này được không ạ?” Khác với vẻ tỉnh nghịch trước nay, cậu e dè nhìn Trình Thư Nghỉ rồi hỏi.
“Câu gì mà có vẻ bí ẩn thế.” Cô bật cười vì điệu bộ của cậu con trai, giúp cậu chỉnh lại chiếc áo khoác hơi xộc xệch: “Con hỏi đi, miễn là mẹ biết thì mẹ sẽ trả lời con ngay.”
“Thật không mẹ?” Cậu nhóc trở nên hào hứng: “Vậy mẹ cho con biết ba con đang ở đâu được không?”
Nghe thấy câu hỏi của Trình Hiểu, Trình Thư Nghi khựng người lại, sau đó chợt nhớ đến cảnh hôm nay mình gặp Cố Mặc Ngôn.
“Mẹ ơi? Mẹ?” Thấy cô ngẩn người không biết đang nghĩ gì, cậu nhóc bèn huơ tay trước mặt cô.
“Sao tự dưng con lại hỏi mẹ như thế?” Cô lấy lại tinh thần, vừa hỏi vừa tiếp tục chỉnh trang quần áo cho con trai, chỉ là nét mặt không còn thoải mái như vừa rồi nữa.
“Mẹ cứ nói cho con biết đi, hồi nãy mẹ mới nói miễn là mẹ biết thì mẹ sẽ nói với con mà.” Cậu nhóc nũng nịu.
“Trước đây mẹ từng nói với con rồi, ba con đã mất trước khi con ra đời, nên là con đừng hỏi chuyện này nữa.” Hiếm khi nào thấy.
cô nghiêm mặt dạy dỗ cậu bé Trông thấy vẻ mặt của mẹ, cậu bé cũng biết nếu hỏi tiếp thì sẽ làm mẹ buồn. “Con biết rồi ạ. Từ giờ con sẽ không hỏi nữa. Mẹ đừng giận nhé.”
“Manh Bảo ngoan lắm.” Trình Thư Nghỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, hơi hối hận vì mình mới nổi nóng với cậu. Là lỗi của cô, là cô không thể cho con trai một gia đình trọn vẹn, cô có tư cách gì mà nổi nóng với con trai chứ?