Chương 740
“Anh lừa em! Chúng đều là cái cớ cả thôi, anh không quên được.
Tô Thư Nghi chứ gì? Nếu không thì tại sao trước đây anh lại không nói với em những lời ấy mà cứ phải nói với em ngay lúc cô †a quay về chứi”
“Đúng vậy.”
Trình Thu Uyển không ngờ Cố Mặc Ngôn lại thẳng thắn thừa nhận như thế, cô ta lập tức ngây người, sau khi phản ứng lại, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
“Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ đã không còn thích anh nữa, trong lòng của cô ta đã không còn anh nữa rồi, nếu không vừa rồi cô ta đã không dứt khoát rời đi như thế đâu. Cố Mặc Ngôn, anh buông cô ta đi được không, chúng ta lại ở bên nhau, nhất định sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc, anh tin em đi được không?”
“Cho dù cô ấy không thích anh nữa, anh cũng sẽ nghĩ cách theo đuổi lại cô ấy.” Anh mắt Cố Mặc Ngôn khi nhìn Trình Thu Uyển rất kiên định: “Thu Uyển, anh không quên được Thư Nghị, cả đời này anh cũng không thể rời xa cô ấy. Anh vốn định đợi đến khi em có thể sống tự lập thì anh sẽ đến nước M tìm cô ấy, nhưng nếu như bây giờ cô ấy đã chủ động quay về rồi, anh sẽ không bao giờ buông cô ấy ra nữa đâu.”
“Gòn chuyện anh từng hứa với em thì sao?” Trình Thu Uyển đẩy Cố Mặc Ngôn ra, kích động hét lên với anh: “Chuyện anh từng hứa với em coi như gió thổi mây bay sao?”
Cố Mặc Ngôn im lặng, anh không biết nên giải thích thế nào với Trình Thu Uyển nữa, đúng là anh đã làm trái với lời hứa năm đó của mình. Hai người chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nức nở vang lên không ngừng của Trình Thu Uyển.
*Thu Uyển, xin lỗi em, ngoài việc này ra thì anh đều có thể đồng ý những chuyện khác với em.” Một lúc lâu sau, giọng nói mang theo sự áy náy của Cố Mặc Ngôn vang lên.
“Được thôi, không ở bên em cũng được.” Đôi mắt của Trình Thu Uyển ánh lên sự trả thù: “Vậy anh hứa với em, anh cũng không thể ở bên Tô Thư Nghỉ đi, chỉ cần anh hứa với em, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này với anh nữa.”
Cố Mặc Ngôn im lặng không lên tiếng.
“Sao vậy?” Trình Thu Uyển mỉa mai một câu: “Chẳng phải vừa rồi anh nói chuyện gì cũng có thể đồng ý với em sao?”
“Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Em đừng cố tình gây sự như thế nữa, anh tuyệt đối sẽ không buông Tô Thư Nghỉ ra đâu.”
Sau khi Cố Mặc Ngôn nói xong, anh cũng chẳng buồn để ý đến phản ứng của Trình Thu Uyển mà đi thẳng Xem ra muốn nói chuyện đàng hoàng rõ ràng với Trình Thu Uyển là chuyện không thể rồi, vậy thì anh chỉ đành nghĩ cách khác thôi.
“Cố Mặc Ngôn, anh quay lại đây!” Trình Thu Uyển nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Cố Mặc Ngôn, cô ta điên cuồng hét lên: “Anh bỏ một người tàn phế như em ở lại chỗ này như thế sao? Anh có còn là đàn ông không đấy!”
Nhưng Cố Mặc Ngôn cũng chẳng thèm quay đầu lại, không phải là anh thật sự nhẫn tâm, mà là anh đã nghe chán kiểu uy hiếp này rồi, đã không còn cảm xúc từ lâu.
“ÁI” Trình Thu Uyển thét lên, cô ta cũng không để ý đây là nơi công cộng, hai tay cô ta nắm chặt nào thành xe lăn.
Tô Thư Nghị, đều tại cô! Tại cô nên Cố Mặc Ngôn mới nói với tôi những lời như thết Tại sao cô lại quay về chứ, tại sao không chết ở nước ngoài luôn đi!
Trình Thu Uyển đang mắng chửi, nguyền rủa Tô Thư Nghỉ bằng những lời độc ác nhất ở trong lòng, thù hận điên cuồng hiện lên trong đôi mắt của cô ta Tô Thư Nghi, nếu cô đã dám quay trở về thì nhất định tôi sẽ không tha cho cô đâu, cô cứ đợi đó cho tôi! Tôi có thể ép cô ra nước ngoài lần một thì tất nhiên cũng có thể làm được lần hai.
Không! Lần này tôi muốn cái mạng của cô!