Chương 722
“Mẹ ơi, mẹ có cảm thấy người trong TV kia rất giống con hay không?” Manh Bảo nhìn Trình Thư Nghỉ với gương mặt đầy kích động, trên thế giới này còn có người giống cậu bé đến vậy luôn ư?
Nghe được câu hỏi của Manh Bảo, trong lòng Trình Thư Nghỉ hơi căng thẳng, chẳng lẽ con mình đã nhận ra điều gì sao?
Không, không thể nào được, lòng Trình Thư Nghỉ tự an ủi bản thân, cho dù Manh Bảo có thông minh tới đâu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi. Huống chỉ cô và Trình Nam Quyền chưa từng kể chuyện gì về Cố Mặc Ngôn cho cậu bé nghe. Hai người chỉ nói với Manh Bảo là ba của cậu bé đã mất từ rất lâu rồi, cho nên cậu bé chưa từng nghĩ nhiều về chuyện này.
Trình Thư Nghỉ ép bản thân nở nụ cười thoải mái, cô dỗ dành Manh Bảo: “Manh Bảo, con còn nhỏ như vậy, anh ta lại lớn thế kia, con cảm thấy anh ta và con giống nhau ở chỗ nào?”
Thật ra trông Manh Bảo không giống Cố Mặc Ngôn cho lắm, mặt mũi của cậu bé giống cô hơn, chỉ là thi thoảng thần thái lộ ra trên mặt cậu bé khiến cô nhớ tới Cố Mặc Ngôn làm cô phải bùi ngùi than thở, suy cho cùng thì hai người bọn họ cũng là ba con ruột.
“Con cũng không biết ạ.” Giọng điệu của nhóc tì có hơi buồn bã: “Con chỉ có cảm giác là người đó và con rất giống nhau, như thể con đã gặp người đó ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra”
Manh Bảo vò đầu bứt tai muốn tìm Cố Mặc Ngôn ra trong mớ ký ức của mình, nhưng rõ ràng là không thể nào.
Cảm giác ư? Nghe những gì con mình nói, khi Trình Thư Nghi cảm thấy buồn cười cũng là lúc cô hơi hốt hoảng. Đây là lần đầu tiên Manh Bảo thấy được Cố Mặc Ngôn, còn là thấy trên TV mà đã có cảm giác như thế. Lỡ như sau này cậu bé thấy được người thật, thế thì… mai này nếu Cố Mặc Ngôn gặp Manh Bảo, có khi nào anh cũng có cảm giác giống như Manh Bảo không?
Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghỉ siết chặt tay Manh Bảo, bỗng nhiên, một nỗi sợ khó hiểu nhảy ra trong lòng cô. Không thể được!
Manh Bảo là của một mình cô!
“Mẹ ơi, con đau.” Manh Bảo nhíu mày muốn giấy ra khỏi tay Trình Thư Nghĩ.
“Hả?” Sau khi Trình Thư Nghỉ hoàn hồn, cô vội vàng thả lỏng bàn tay đang siết chặt tay Manh Bảo ra: “Mẹ xin lỗi Manh Bảo, xin lỗi con, mẹ nắm chặt quá phải không? Mẹ thổi thổi cho con nhé!”
Nói xong, Trình Thư Nghi ngồi xổm xuống, cẩn thận thổi tay cho.
Manh Bảo với vẻ đau lòng.
Manh Bảo lén lút lườm cô, mẹ thật là! Mình đã lớn tướng rồi, sao mẹ còn coi mình như con nít thết “Mẹ, mẹ nói xem, chú kia và con giống nhau lắm đúng không?”
Manh Bảo tiếp tục hỏi Tô Thư Nghi.
“Thế à?” Sắc mặt của Trình Thư Nghỉ hơi tối tăm: “Mẹ không thấy hai người giống nhau chỗ nào.”
Cô xoa xoa tay nhỏ mềm mại của Manh Bảo vài cái rồi đứng dậy dẫn cậu bé đi ra ngoài: ‘Được rồi Manh Bảo, cậu của con còn đang chờ chúng ta ở nhà đấy, chẳng phải con nói là muốn gặp cậu từ sớm rồi sao? Chúng ta nhanh chân về nhà nhé?”
“OKP” Nghe tới cậu mình, Manh Bảo lập tức quên đi vấn đề mà cậu bé thấy đáng ngờ, cậu bé vui sướng chạy tới phía trước: “Mẹ, mẹ nhanh lên nào! Chúng ta mau đi tìm cậu thôi!”
“Được!” Thấy con trai đã vui vẻ, tâm trạng của Trình Thư Nghi cũng vui lây: “Con đừng chạy nhanh quá, cẩn thận có xe.”
Chẳng bao lâu sau, hai người một lớn một nhỏ đi xe chạy tới nhà họ Trình.
“Cậu ơi!” Manh Bảo vừa thấy Trình Nam Quyền là lập tức giấy ra khỏi tay Tô Thư Nghị, hai cái chân ngắn tũn nhanh nhẹn chạy về phía Trình Nam Quyền Sau khi Trình Nam Quyền sững sờ một chốc, anh ta cũng lập tức ngồi xổm xuống dang đôi tay chờ nhóc con nhào vào lòng, vẻ cưng chiều và nhung nhớ tràn đầy trên gương mặt của anh ta Nhóc con bổ nhào vào người Trình Nam Quyền, liên tục dụi đầu vào lồng ngực anh ta, trong đôi mắt to tròn ầng ậng nước mắt long lanh: “Cậu ơi, cháu nhớ cậu quá!”