Chương 717
“Trình Thu Uyển, người cậu Cố yêu là mợ chủ, anh ấy sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ như cô đâu. Mọi điều cô làm cũng chỉ là phí công vô ích thôi!”
Nghe thấy Dương Tùng Đức nhắc đến Tô Thư Nghỉ, cơn giận của Trình Thu Uyển bùng phát: “Người phụ nữ như Tô Thư Nghỉ thì có gì tốt chứ, tôi có điểm nào không sánh bằng cô ta! Cố Mặc Ngôn sẽ không thích người phụ nữ xấu xí như cô ta đâu!”
“Mợ chủ không xấu, cô mới xấu!” Dương Tùng Đức lớn tiếng phản bác lại: “Hơn nữa, phải là cô không sánh bằng mợ chủ mới đúng, cô ấy lương thiện, cô sống tám đời cũng không sánh nổi”
Tức quá hóa cười, Trình Thu Uyển chế giễu: ‘Không nhìn ra đấy Dương Tùng Đức, không lẽ anh cũng thích Tô Thư Nghỉ hả?
©ố Mặc Ngôn có biết suy nghĩ này của một cấp dưới như anh không?”
“Chỉ có kẻ độc ác như cô mới có suy nghĩ ấy thôi.” Dương Tùng Đức không hề chột dạ: “Chỉ cần là người hơi có mắt nhìn thì đều sẽ lựa chọn mợ chủ, chứ không lựa chọn cô!”
“Câm miệng!” Tiếng Trình Thu Uyển rất chói tai, những lời của Dương Tùng Đức khiến cô ta nhớ lại lựa chọn của Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn: “Tô Thư Nghỉ thì có điểm gì tốt mà mấy người ai cũng thích cô ta hết!”
“Ít nhất mợ chủ cũng sẽ không tính kế cậu Cố và những người quan tâm, yêu thương cô ấy.”
Trình Thu Uyển nghe xong thì không khỏi bật cười: “Dương Tùng.
Đức, anh thì có tư cách gì mà nói tôi? Anh đừng quên, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, anh cũng có phân trong chuyện này đấy.”
“Sau này tốt nhất đừng để tôi nghe thấy anh nói những lời nếu không hậu quả anh tự gánh lấy, tôi cũng không dám đảm.
bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Dương Tùng Đức nghe thấy những lời Trình Thu Uyển nói thì tức.
không nói được gì. Đúng vậy, anh ta thì có tư cách gì để ở đây.
chỉ trích Trình Thu Uyển chứ? Chẳng phải anh ta đã lợi dụng lòng tin của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi dành cho mình để làm tổn thương họ sao?
Sau khi Trình Nam Quyền đưa Tô Thư Nghi đến nước M, anh ta đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ở mới cho cô, tập đoàn Trình Thị cũng có không ít việc làm ăn ở nước M, thế nên sống ở đây cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Sau khi xong xuôi tất cả mọi thứ, Tô Thư Nghỉ nói muốn đi đến bệnh viện khám thai. Vất vả lâu như thế, cô sợ đứa con trong bụng mình có vấn đề gì đó.
“Vết thương trên người em còn chưa lành, em đừng đến bệnh viện nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện với bác sĩ, mời họ đến nhà kiểm tra cho em.” Trình Nam Quyền suy nghĩ rất chu toàn.
“Vâng, được ạ.” Tô Thư Nghỉ cảm kích gật đầu với Trình Nam Quyền: “Cảm ơn anh, mấy ngày nay vất vả cho anh rồi.”
Mấy ngày qua Trình Nam Quyền chăm sóc cho cô rất chu đáo.
Hơn nữa Trình Nam Quyền còn cho cô rất nhiều cảm giác an toàn, khiến cô không còn cảm giác mình không còn nơi để về trên thế giới rộng lớn này nữa. Thì ra có người thân để nương tựa, được anh trai bao bọc chở che lại hạnh phúc đến thế.
“Em nói gì đấy hả.” Trình Nam Quyền cố tình nghiêm mặt nói, anh ta dùng ngón tay búng nhẹ lên trán của Tô Thư Nghỉ: “Anh là anh trai của em, làm những việc này cho em cũng là chuyện anh nên làm thôi, sau này đừng nói mấy lời khách sáo như thế nữa.”
“Em biết rồi.” Tô Thư Nghỉ mỉm cười xoa trán, nhìn Trình Nam Quyền rồi nói: “Anh ơi.”
Tô Thư Nghỉ gọi rất nghiêm túc. Đúng vậy, anh trai, từ nay vê sau cô đã là người có anh trai rồi. Cô có thể làm nũng với anh ta, có thể tùy ý nổi nóng với anh ta mà không cần kiêng dè gì, bởi vì bọn họ là anh em ruột thịt. Tuy với tính cách của cô, khả năng cô làm ra mấy chuyện này là rất thấp.