Chương 705
Cảm nhận được phản ứng của Tô Thư Nghị, Trình Nam Quyền nhìn thấy Dương Tùng Đức theo tâm mắt của cô. Trong lòng.
đoán được đại khái, Trình Nam Quyên lạnh lùng hỏi: “Là Cố Mặc.
Ngôn không cần đứa con này nữa sao?”
Khóe mắt Tô Thư Nghỉ rưng rưng, mãi lâu sau mới gian nan nói “Anh ta tưởng đứa bé này không phải của anh ta.”
Nghe thấy lời Tô Thư Nghỉ nói, Trình Nam Quyền mím chặt môi, trên mặt là vẻ tức giận dễ thấy. Tuy anh ta biết là Trình Thu Uyển lừa Cố Mặc Ngôn, khiến anh hiểu nhầm Tô Thư Nghi bị xâm phạm. Nhưng anh ta không ngờ rằng Cố Mặc Ngôn lại cưỡng ép Tô Thư Nghỉ phá bỏ đứa bé trong bụng bằng cách này.
Người như vậy không xứng được ở bên em gái anh ta!
Trong lòng có một suy nghĩ, Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, hỏi ý kiến của cô: “Thư Nghỉ, em muốn ly hôn không?”
Tô Thư Nghỉ sững sờ, sau đó nghiêm túc gật đầu với Trình Nam Quyền: “Vâng”
Sau khi nghe vậy, Trình Nam Quyền bế Tô Thư Nghi sải bước đi tới chỗ Dương Tùng Đức. Tuy không biết Trình Nam Quyền định làm gì, nhưng trong lòng Tô Thư Nghỉ hoàn toàn tin tưởng anh †a.
Dương Tùng Đức đang vô cùng áy náy đứng đợi ngoài cổng bệnh viện. Cứ nghĩ tới chuyện mà Tô Thư Nghi đang phải chịu đựng lúc này, Dương Tùng Đức càng oán hận mình hơn, thầm mắng mình là đồ khốn nạn trong lòng, quay lưng lại không dám nhìn bệnh viện.
“Dương Tùng Đức.”
Nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình, Dương Tùng Đức quay đầu lại, không ngờ lại thấy Trình Nam Quyền đang bế Tô Thư Nghỉ. Bị dọa cho loạng choạng lùi về sau hai bước, Dương Tùng Đức lắp bắp nói: “Anh… anh Trình.”
Không quan tâm tới phản ứng của Dương Tùng Đức, Trình Nam Quyền lạnh lùng nói với vẻ mặt vô cảm: “Quay về nói với Cố Mặc Ngôn, thủ tục ly hôn sẽ đưa tới tay cậu ta ngay lập tức.”
Nói xong, Trình Nam Quyền bế Tô Thư Nghi quay người đi về phía nơi đỗ xe của mình Ở bên này, Cố Mặc Ngôn đang mở cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn Cố Thị Không biết trưa nay Cố Thành Vũ nổi cơn thần kinh gì, đột nhiên bảo trợ lý của mình tới báo cho Cố Mặc Ngôn biết rằng tập đoàn ©ố Thị có chuyện cần xử lý, cho nên phải mau chóng mở một cuộc họp hội đồng quản trị, muốn Cố Mặc Ngôn qua ngay lập tức.
Nhìn thấy trợ lý của Cố Thành Vũ đầy vẻ căng thẳng và nôn nóng, Cố Mặc Ngôn cũng không nghỉ ngờ gì, tới tập đoàn Cố Thị họp cùng với cậu ta luôn.
Nhưng cuộc họp này đã diễn ra sắp hai tiếng đồng hồ rồi, Cố Mặc Ngôn mãi chẳng nghe thấy nội dung thực chất gì, càng không nghe nói có chuyện quan trọng gì cần xử lý.
Thấy Cố Thành Vũ cứ nói nhảm mấy lời vô dụng, Cố Mặc Ngôn hơi mất kiên nhãn, đứng dậy định rời đi. Anh còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian phung phí ở đây với Cố Thành Vũ.
Nhưng Cố Thành Vũ lại gọi anh lại: “Cố Mặc Ngôn, cuộc họp còn chưa kết thúc, sao cậu lại đi được chứ?”
Quay đầu nhìn Cố Thanh Vũ, Cố Mặc Ngôn mất kiên nhẫn nói: “Tôi không cảm thấy cuộc họp này có ý nghĩa gì cả.”
“Sao cậu lại nói như vậy được hả!” Cố Thành Vũ tức giận vỗ bàn: “Cuộc họp lần này chủ yếu muốn thảo luận phương hướng phát triển sau này của tập đoàn Cố Thị, đây là mấu chốt quyết định tương lai công ty có thể đi lên một tâm cao mới hay không, sao cậu có thể nói nó không quan trọng được?”
Cố Thành Vũ vừa như vậy, các cổ đông bên dưới cũng phụ họa theo.
“Đúng đấy, thái độ thế này làm sao quản lý được tập đoàn Cố Thị?”
“Tôi thấy lần trước không nên buông tha cho anh ta dễ dàng, nên để anh ta giao cổ phần trong tay ra mới phải.”