Chương 696
“Tôi đã làm theo lời cô nói rồi, tại sao cô vẫn chưa thả ba mẹ tôi ra!?” Giọng Dương Tùng Đức nghiến răng nghiến nghiến lợi vang lên ở đầu dây bên kia.
Trình Thu Uyển cau mày, bực bội nói: “Tôi còn chưa nói gì anh mà anh đã thái độ với tôi thế à! Tôi cho anh biết, bây giờ anh đang cầu xin tôi đấy, chọc cho tôi bực thì cẩn thận mạng sống của ba mẹ anh!”
Dương Tùng Đức ở bên kia đầu dây cuộn chặt nắm đấm, người đàn bà này đúng là độc ác! Nhưng anh ta lại không có cách nào cả. Bây giờ ba mẹ anh ta đang nằm trong tay Trình Thu Uyển, anh ta buộc phải làm theo ý cô ta.
Ra sức kiêm chế cơn giận như núi lửa đang phun trào, Dương Tùng Đức cố gắng dịu giọng: “Khi nào thì cô tha cho ba mẹ tôi?”
“Thế mới phải chứ.” Trình Thu Uyển cười hả hê: “Sốt ruột cái gì, anh đồng ý làm giúp tôi thêm một việc này nữa, tôi sẽ tha cho ba mẹ anh”
“Trình Thu Uyển, cô đừng có quá đáng!”
Nghe thấy cô ta vân muốn tiếp tục đe dọa mình, bắt mình làm việc cho cô ta, cơn giận của Dương Tùng Đức mãi mới kiềm nén được lúc này lại bùng lên.
“Ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi chỉ cần đưa mợ chủ đến bệnh viện và nói dối răng cậu Cố muốn giấu cô ấy bỏ đứa bé đi là được, giờ cô lại muốn tôi làm trò gì nữa đây!”
“Anh gào cái gì mà gào.” Trình Thu Uyển lớn tiếng trách mắng qua điện thoại: “Tôi còn chưa hỏi tội anh đâu đấy, sao con của Tô Thư Nghi vẫn chưa biến mất? Anh làm ăn kiểu gì thế hải”
“Bây giờ mợ chủ đã hiểu lầm cậu Cố rồi, cô hãy tha cho đứa trẻ trong bụng cô ấy đi.”
Thấy Trình Thu Uyển còn muốn hãm hại đứa trẻ, Dương Tùng Đức khẩn cầu nói.
Sự độc ác hiện rõ trên gương mặt của Trình Thu Uyển: “Tôi không quan tâm mấy thứ ấy, tóm lại anh hãy nghĩ cách bỏ cái thứ dơ dáy trong bụng cô ta đi cho tôi.”
“Trình Thu Uyển, dù gì đó cũng là một mạng sống, cô làm như thế sau này nhất định sẽ gặp báo ứng! Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này cho cô đâu!” Thấy Trình Thu Uyển vấn còn kiên quyết không chịu tha cho đứa bé trong bụng Tô Thư Nghị, Dương Tùng Đức hung tợn nguyên rủa cô †a.
“Thế ư?” Trình Thu Uyển cũng không tức giận vì những lời đó của Dương Tùng Đức, ngược lại cô ta còn rất bình tĩnh đi đến ngồi xuống sô pha rồi cười khẩy, những lời nói ra không khác gì rắn độc cắn vào trái †im con người.
“Tôi không biết mình có gặp báo ứng không, nhưng tôi biết nếu như anh không làm theo những gì tôi nói thì ba mẹ của anh khó mà sống nổi.”
“Cô!” Dương Tùng Đức không biết nói gì để phản bác lại, hiện giờ Trình Thu Uyển đã năm được nhược điểm của anh ta rồi, vì sự an toàn của ba mẹ mình, anh ta chỉ đành chọn cách cúi đầu trước cô ta.
“Đừng nói mấy lời vô ích này nữa, tôi cho anh ba ngày, nếu như sau ba ngày, tôi mà thấy đứa trẻ trong bụng Tô Thư Nghi vẫn chưa biến mất thì anh cứ đợi mà nhặt xác cho ba mẹ mình đi!”
Trình Thu Uyển không muốn lằng nhằng với Dương Tùng Đức nữa, cô ta đưa ra tối hậu thư cho anh ta.
Thấy Trình Thu Uyển lấy ba mẹ của mình ra để uy hiếp mình, Dương Tùng Đức lập tức nôn nóng nói: “Trình Thu Uyển, rốt cuộc cô đã làm gì ba mẹ tôi, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có làm bậy! Nếu như họ có mệnh hệ gì, tôi có chết cũng sẽ không tha cho cô đâu!”
Trình Thu Uyển không kích động như Dương Tùng Đức, cô ta nói một cách thản nhiên: “Anh cứ yên tâm, hiện tại họ rất khỏe, có đồ ăn thức uống, nhưng…” Ngay sau đó giọng nói của Trình Thu Uyển trở nên rất lạnh lùng, rất độc ác: “Nếu anh còn lề mề nữa, tôi cũng không dám đảm bảo điều gì đâu.”
“Được.” Bất đắc dĩ, Dương Tùng Đức chỉ đành đồng ý: “Nhưng cô phải đảm bảo ba mẹ tôi được bình an”