Chương 686
Cố Mặc Ngôn nghĩ thầm, thôi bỏ đi, dù trong bụng Tô Thư Nghi không phải con của anh thì vẫn là con của cô cơ mà. Sau này anh cứ cố gắng hết sức yêu thương nó là được, chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra.
Anh yêu Tô Thư Nghĩ, anh gánh chịu chuyện này.
Tô Thư Nghi thấy Cố Mặc Ngôn thật sự gật đầu đồng ý, cô cảm động ôm anh: “Cảm ơn anh Cố Mặc Ngôn. Cảm ơn anh…”
Bao nhiêu oán hận và bất mãn của Tô Thư Nghi với Cố Mặc Ngôn lúc trước đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này. Thì ra Cố Mặc Ngôn có thể vì cô mà nhân nhượng đến mức ấy.
Cố Mặc Ngôn yêu mình. Lúc này Tô Thư Nghi lại một lần nữa xác định mệnh đề đã bị cô phủ định vô số lần này. Trong lòng anh có cô, nếu không anh đã không nhường nhịn đến nước này.
Hốc mắt Tô Thư Nghi rớm lệ, giọng tràn đầy cảm kích: “Cố Mặc Ngôn, anh tin em đi, trong bụng em là con của hai đứa mình, sau này anh sẽ biết. Anh sẽ không hối hận về quyết định hôm nay đâu.”
Tô Thư Nghi âm thầm thề trong lòng, cô nhất định phải tìm được chứng cứ chứng minh Trình Thu Uyển đang nói dối vu hấm mình, đến lúc ấy Cố Mặc Ngôn thấy chứng cứ thì sẽ tin cô trong sạch, tin đứa bé trong bụng là con của bọn họ.
Mà kể cả nếu cô không tìm thấy chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, thì cứ chờ đứa bé trong bụng hơi lớn lên một chút là có thể thuyết phục Cố Mặc Ngôn đến bệnh viện kiểm nghiệm ADN. Chờ sự thật bày ra trước mắt, khúc mắc của Cố Mặc Ngôn cũng sẽ được gỡ bỏ.
Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng. Có phải con của hai người hay không đều không phải vấn đề nữa rồi. Nếu anh đã đồng ý với Tô Thư Nghĩ, anh nhất định sẽ làm được. Tuy anh không thể cam đoan sẽ đối xử với đứa bé này như con của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó.
Cố Mặc Ngôn siết chặt cánh tay ôm lấy Tô Thư Nghị, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Thư Nghi, sau này đừng bao giờ nhắc đến ly hôn nữa.”
Nghe giọng nói hơi run của Cố Mặc Ngôn, đáy lòng Tô Thư Nghi cực kỳ chua xót. Anh bị lời của cô dọa sợ sao? Thì ra người đàn ông này lại quyến luyến cô đến thế.
“Vâng.” Tô Thư Nghi vùi đầu vào lòng Cố Mặc Ngôn rồi gật đầu, nước mắt dính hết lên sơ mi của Cố Mặc Ngôn. Khoảnh khắc này, Tô Thư Nghi cảm nhận được hạnh phúc đã lâu mới có.
“Cố Mặc Ngôn, hôm nay em…” Cô hơi dùng sức đẩy Cố Mặc Ngôn ra một chút, muốn nói với Cố Mặc Ngôn chuyện liên quan đến thân thế của mình. Nhưng thấy vẻ mặt chua xót của Cố Mặc Ngôn thì cô lại ngưng bặt.
“Sao vậy?” Cố Mặc Ngôn hỏi.
“Không có gì.” Tô Thư Nghi lắc đầu, lại ôm lấy Cố Mặc Ngôn lần nữa.
Đến giờ Cố Mặc Ngôn vẫn không tin là Trình Thu Uyển hãm hại cô, nếu như cô lại nói cho anh biết chuyện này, cô không dám chắc Cố Mặc Ngôn sẽ không có suy nghĩ gì đó không tốt về mình.
Hiện tại khó khăn lắm mối quan hệ giữa hai người mới dịu đi được đôi chút, cô không muốn lại cãi nhau với anh về chuyện của Trình Thu Uyển, thôi thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa cô lại nói với anh chuyện này vậy.
Cố Mặc Ngôn cũng không hỏi thêm, anh ôm chặt lấy Tô Thư Nghi rồi yên lặng cảm nhận sự ấm áp đã lâu rồi không có giữa hai người.
Bất giác, đã rất nhiều ngày trôi qua kể từ khi Cố Mặc Ngôn đồng ý giữ đứa trẻ này lại.
Trong mấy ngày nay, Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn sống với nhau khá vui vẻ. Tuy trông Cố Mặc Ngôn vẫn không được vui cho lắm nhưng cuối cùng anh cũng không nhắc đến chuyện bỏ con với cô, hai người cũng không vì chuyện này mà cãi nhau nữa.