Chương 671
Nghĩ đến chuyện Trình Thu Uyển không thèm nhìn mình lấy một cái, nước mắt của Tô Ninh Kiều càng rơi nhiều hơn. Mặc dù sau cùng con bé đã đồng ý sẽ tới nhà bà ăn cơm nhưng bà cũng không biết con bé có tới thật không. Liệu mình có còn được gặp con bé lần cuối trước khi nhắm mắt xuôi tay không?
Bà rất muốn nhìn thấy Trình Thu Uyển kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng tất cả những điều này rõ ràng đều không thể nữa rồi.
“Mẹ, hôm nay mẹ đi đâu thế? Con tìm mẹ khắp nơi mà không thấy.’ Tô Thư Nghi thử dò hỏi Tô Ninh Kiều, ngoài mặt không có vẻ gì là sốt sắng.
Nghe thấy tiếng Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều vội quay đầu lén lau nước mắt, sau đó mới quay lại cười với cô: “Có đi đâu đâu, mẹ thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo ấy mà.
Tô Thư Nghi không vạch trần lời nói dối của bà, chỉ nhìn vào mắt bà rồi hỏi: “Sao hồi nấy mẹ lại khóc?”
“Hả? Đâu có.” Tô Ninh Kiều luống cuống cúi đầu dụi mắt. “Vừa nấy có hạt bụi bay vào mắt mẹ thôi, không phải khóc, thật đấy. Có ai làm gì đâu mà khóc?” Tô Ninh Kiều cố nở một nụ cười. Thế nhưng trong mắt Tô Thư Nghị, nụ cười ấy gượng gạo đến mức không thể gượng gạo hơn.
Tô Thư Nghỉ kìm nén xót xa trong lòng mình, đi đến nắm lấy tay Tô Ninh Kiều: ‘Mẹ à, mẹ nói cho con biết con gái ruột của mẹ đang ở đâu được không? Bệnh của mẹ không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
Thấy Tô Thư Nghỉ vẫn khăng khăng muốn hỏi đến cùng, Tô Ninh Kiều có hơi bực bội.
Bà gỡ tay Tô Thư Nghỉ ra, lớn tiếng với cô: “Mẹ đã bảo đừng hỏi mẹ chuyện này nữa rồi mà. Mẹ không nói đâu. Bệnh của mẹ cũng không chữa khỏi được đâu, mẹ biết tự lo cho sức khỏe của mình, không cần con bận tâm.”
Tô Thư Nghĩ nhìn bà, trong lòng rất ấm ức.
Cô quan tâm đến sức khỏe của mẹ như thế, xem mẹ giống như mẹ ruột của mình, vậy mà mẹ lại nổi nóng với cô.
Còn hôm nay ở trước cổng nhà họ Trình, Trình Thu Uyển coi thường mẹ ra mặt, nhưng mẹ vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô †a. Chẳng lẽ giữa con ruột và con nuôi có sự khác biệt lớn đến vậy sao?
Cuối cùng cũng không kiềm chế nổi sự ghen tị đang dấy lên trong lòng, Tô Thư Nghi bật khóc nói với bà: “Hôm nay mẹ đã đến nhà họ Trình phải không? Trình Thu Uyển là con gái ruột của mẹ đúng không?”
“Con nói linh tỉnh gì thế hả!” Nghe Tô Thư Nghỉ nói vậy, Tô Ninh Kiều rất hoảng hốt.
Bà quát cô: “Mẹ đến nhà họ Trình bao giờ.
Làm sao Thu Uyển là con gái mẹ được.
Con đừng có đoán mòi”
Thấy Tô Ninh Kiều quát mình nhưng đôi mắt luôn không dám nhìn thẳng vào mình, Tô Thư Nghi càng khẳng định Trình Thu Uyển chính là con gái ruột của bà.
“Mẹ đừng giấu con nữa. Hôm nay con con đã thấy mẹ và Trình Thu Uyển ở trước cổng nhà họ Trình rồi.”
“Con theo dõi mẹ à?” Cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng nhìn cô, nhưng trong mắt bà tràn đầy sự tức giận.
Biết bà nghĩ về mình như vậy, Tô Thư Nghỉ cảm thấy rất tổn thương: “Không phải, chỉ là không tìm thấy mẹ nên con lo lắm, nhớ ra điện thoại mẹ có bật định vị rồi mới tra được vị trí của mẹ. Con đến đó thì đúng lúc thấy mẹ và Trình Thu Uyển đang nói chuyện với nhau.”
Nghe Tô Thư Nghi giải thích, nét mặt của Tô Ninh Kiều cuối cùng cũng bớt căng thẳng hơn: “Mẹ đến nhà họ Trình không phải vì chuyện gì khác đâu, mẹ chỉ nghĩ mình không còn sống được bao lâu nữa nên muốn tạm biệt Thu Uyển… Ngừng một giây, Tô Ninh Kiều nói tiếp: ‘Muốn tạm biệt Thu Uyển và cả Trình Nam Quyền thôi. Vừa rồi không nói với con là vì sợ con lo, con đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Thấy mình đã vạch trần lời nói dối của mẹ rồi mà mẹ vẫn không chịu nói thật với mình, Tô Thư Nghỉ rất đau lòng, vừa khóc vừa nói: “Mẹ à, chiều nay con có hỏi Trình Nam Quyền, anh ta đã nói cho con biết chuyện hồi đó Trình Thu Uyển bị bắt cóc khi vừa mới chào đời rồi. Ngày đó rốt cuộc mẹ đã cứu Trình Thu Uyển bằng cách nào?