Chương 662
Thật ra ngoại trừ tức giận, trong lòng Cố Mặc Ngôn vần cảm thấy đau lòng nhiều _ hơn. Tô Thư Nghỉ nói anh không tin cô, nhưng cô đã từng tin anh chưa? Nếu cô thật sự tin tưởng anh thì đã không cứ mãi nghi ngờ giữa anh và Trình Thu Uyển có gì đó.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghi bước đi vô định trên đường. Rốt cuộc bây giờ cô cũng hiểu tại sao Cố Mặc Ngôn lại không muốn đứa bé này, hóa ra anh tưởng rằng đó không phải là con anhI Tô Thư Nghi tìm một băng ghế bên đường ngồi xuống, cô không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa?
Nếu Cố Mặc Ngôn đã không tin mình, vậy chắc chắn anh cũng sẽ không thừa nhận đứa bé này, nói không chừng còn bảo mình phá bỏ. Mình phải làm gì để có thể giữ lại đứa bé này đậy?
Đồng thời trong lòng Tô Thư Nghi cũng đang hoài nghi, Cố Mặc Ngôn thật sự chỉ vì nghi ngờ đứa bé này không phải con anh nên mới kiên quyết bảo mình phá bỏ nó ư?
Nếu là như vậy thì tại sao anh không chịu tin lời giải thích của mình một chút nào, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới lỡ như đứa trẻ mình đang mang chính là con anh thì sao?
Suy cho cùng, trong lòng Cố Mặc Ngôn vấn chỉ tin tưởng Trình Thu Uyển thôi, thế nên anh mới chưa từng nghỉ ngờ cô ta. Lúc nấy anh còn nói mình hiểu Trình Thu Uyển, xem ra Cố Mặc Ngôn vẫn còn thích cô ta…
Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi lại muốn khóc.
“Được rồi, được rồi.” Cô cố lắc đầu, không để mình suy nghĩ lung tung.
Tô Thư Nghi lấy hai tay che bụng, tự thề với lòng: Cô nhất định sẽ bảo vệ con của mình, cho dù Cố Mặc Ngôn không muốn nó, thậm chí có thể sau này sẽ ly hôn với cô thì cô cũng nhất định sẽ sinh đứa bé này ra. Cô sẽ tự tay nuôi nấng đứa con này, sẽ cho nó thật nhiều tình yêu thương.
“Cố lên!” Tô Thư Nghỉ thầm động viên mình. Nếu như thật sự phải làm mẹ đơn thân thì cô phải thật kiên cường, không thể khóc sướt mướt giống như bây giờ được.
Cô phải cố gắng làm việc, cố gắng sống, nếu không thì sao có thể chăm sóc cho con mình thật tốt được chứ?
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Thư Nghi lau khô nước mắt, định đến bệnh viện thăm Tô Ninh Kiều.
Không biết bây giờ bà thế nào rồi? Tốt hơn hết vẫn nên nhanh chóng tìm ra tung tích con gái ruột của bà mới được, nếu không, cô sợ bệnh tình của Tô Ninh Kiều sẽ chuyển biến xấu, lỡ như đi đến mức không thể cứu vãn thì sẽ không tốt.
Sau khi đến bệnh viện, Tô Thư Nghi không nhìn thấy Tô Ninh Kiều trong phòng bệnh.
Cô tưởng là Tô Ninh Kiều đã đi vệ sinh, bèn ngồi trên giường bệnh đợi bà trở về.
Chẳng ngờ không đợi được Tô Ninh Kiều về, ngược lại có một cô y tá đi vào với vẻ vội vã.
Y tá vừa thấy cô đã lo lắng hỏi: “Xin hỏi cô là con gái của Tô Ninh Kiều phải không?”
“Vâng, tôi là con gái của bà, xin hỏi có chuyện gì không?” Tô Thư Nghi đứng dậy trả lời.
“Bây giờ chúng tôi không tìm thấy mẹ cô, không biết bà ấy đã đi đâu rồi.’ Vẻ mặt của y tá rất sốt ruột.
“Cái gì!” Sắc mặt Tô Thư Nghi lập tức trở nên căng thẳng: “Tại sao lại tìm không thấy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Sáng nay lúc chúng tôi kiểm tra phòng thì phát hiện mẹ cô đã biến mất, tất cả mọi người đều đang tìm bà ấy, nhưng đến giờ vân không tìm được, chúng tôi đang định gọi điện thoại cho cô. Cô mau gọi điện thoại cho mẹ mình đi, xem bà ấy có đi đâu đó quanh đây không.”
Nghe y tá nói, Tô Thư Nghi vội vàng gọi điện thoại cho Tô Ninh Kiều.
“Nhận điện thoại đi, mẹ nhận điện thoại đi.”