Chương 658
Thảo nào dạo gần đây, Cố Mặc Ngôn lại không muốn chạm vào mình. Anh cũng giống như ông nội, cho rằng mình đã bị bốn tên ăn mày ấy xâm hại ư?
Chắc chắn là như vậy rồi. Ông nội không thể biết được chỉ tiết vụ mình bị bắt cóc. Ắt hẳn là Cố Mặc Ngôn đã kể với ông.
Nhưng khi đó, Cố Mặc Ngôn cũng không có mặt ở hiện trường, sao lại tin rằng mình đã bị xâm hại chứ? Và tại sao bác sĩ lại nói như vậy với Cố Mặc Ngôn?
Ngẫm kĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Khi sực nhớ ra một người, cuối cùng Tô Thư Nghi đã hiểu được tất cả mọi chuyện.
Trình Thu Uyển!
Cô còn nhớ lúc đó Cố Mặc Ngôn đã kể lại rằng, Trình Thu Uyển cùng Trình Nam Quyền cứu cô. Khi ấy, cô sợ Cố Mặc Ngôn không tin mình nên cũng không nói cho anh biết việc Trình Thu Uyển bắt cóc cô.
Giờ nghĩ lại, nhất định là Trình Thu Uyển đã mua chuộc bác sĩ, hùa vào lừa gạt Cố Mặc Ngồn, nói với anh rằng mình bị người khác xâm hại. Mục đích là muốn phá hoại tình cảm của mình và Cố Mặc Ngôn như lúc này đây.
Trái tim Tô Thư Nghi lúc này ngập tràn mối hận Trình Thu Uyển. Gô ta thuê người bắt cóc, muốn gây ra chuyện đó với mình đã đành. Vậy mà sau khi mình bất ngờ được Trình Nam Quyền cứu, khiến cho kế hoạch của cô ta đổ vỡ, bụng dạ rắn độc của cô †a còn muốn vu oan giá họa cho mình như vậy.
Không được, mình tuyệt đối không thể để Cố Mặc Ngôn cứ hiểu nhầm như thế được.
Nghĩ vậy, Tô Thư Nghỉ quay người chạy ra khỏi phòng sách của ông cụ Cố.
Bây giờ cô phải đi tìm Cố Mặc Ngôn nói chuyện này cho ra nhẽ. Cô đang mang thai đứa con của cô và Cố Mặc Ngôn. Anh nhất định không thể hiểu nhầm chuyện này.
Tô Thư Nghi rơi vào trầm tư sau khi nói với mình câu “phải tin cháu”, ông cụ Cố cũng rất lấy làm lạ. Đang định lên tiếng hỏi lại cô xem rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy Tô Thư Nghi quay người chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Thư Nghi!” Ông cụ Cố sốt sắng muốn gọi Tô Thư Nghỉ lại, nhưng chớp mắt cô đã xuống lầu dưới, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ông cụ gọi mình.
Sau khi chạy ra khỏi nhà tổ họ Cố, Tô Thư Nghỉ tức tốc chạy ra ven đường, chặn một chiếc taxi lại, nói với tài xế cho đến địa chỉ tập đoàn Ngôn Diệu.
Suốt dọc đường, lòng Tô Thư Nghỉ thấp thỏm không yên. Mình nên giải thích chuyện này với Cố Mặc Ngôn như thế nào đây? Liệu Cố Mặc Ngôn có tin mình không? Hay sẽ cho rằng mình đã lãng quên chuyện này giống như ông nội?
Đến được Tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghỉ cũng không đánh tiếng với quầy lễ tân của công ty mà vào thẳng thang máy đi tới phòng làm việc của Cố Mặc Ngôn.
May sao cô lễ tân cũng biết Tô Thư Nghi nên không ngăn cản cô, chỉ thầm cảm thấy thật kì lạ. Rốt cuộc vợ tổng giám đốc sốt sắng đến tìm tổng giám đốc như vậy vì chuyện gì, hơn nữa còn trông có vẻ như đã khóc. Chẳng lẽ là cãi nhau với tổng giám đốc?
Nghĩ đến đây, cô lễ tân hơi bối rối nhìn chiếc điện thoại trước mặt. Vậy mình có nên gọi điện báo cáo với tổng giám đốc không?
Thôi vậy, quan thanh liêm khó xử chuyện gia đình, mình nên cẩn thận đừng chuốc vạ vào thân thì hơn.
Tô Thư Nghi không thấy Cố Mặc Ngôn trong phòng làm việc của anh. Thư ký của Cố Mặc Ngôn ở trước cửa cho cô biết, anh đang ở phòng họp, bảo cô vào phòng làm việc đợi một lát.