Chương 655

Cố Mặc Ngôn lại im lặng, anh mím chặt môi không nói gì, toàn thân anh toát ra hơi thở lạnh như băng.

Tô Thư Nghỉ cho rằng Cố Mặc Ngôn nói ra những lời ấy trong lúc nóng giận, cô cũng không nghĩ nhiều: ‘Cố Mặc Ngôn, em nói cho anh biết, đây là con của em, em sẽ không để cho bất cứ ai làm hại đến nó đâu.

__ Cố Mặc Ngôn không lên tiếng trả lời Tô Thư Nghỉ nữa, cả phòng ăn bỗng im lặng một cách khó tả, hai người ai cũng đang tức giận, không ai chịu nhường ai.

“Nhất định phải bỏ đứa trẻ này.” Cố Mặc Ngôn nói xong câu đó thì đứng dậy rời khỏi phòng khách, sau đó anh cầm theo cặp đựng giấy tờ rồi đi về phía cửa.

Cứ cãi nhau mãi thế này cũng không phải là cách, e là Tô Thư Nghi sẽ không nghe lọt †ai những gì anh nói rồi đến bệnh viện bỏ đi đứa trẻ trong bụng đâu. Vẫn nên để cho hai người bình tĩnh lại trước đã, sau đó anh phải nghĩ ra cách khác mới được.

“Bốp!” Tô Thư Nghi hất mạnh cái bát trước mặt mình xuống dưới đất, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã.

Nhớ đến câu nói cuối cùng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi thấy lòng mình lạnh ngắt, để loại bỏ hòn đá cản đường anh và Trình Thu Uyển về lại bên nhau, Cố Mặc Ngôn lại đành lòng nhẫn tâm với mình như Cố Mặc Ngôn không lên tiếng trả lời Tô Thư Nghỉ nữa, cả phòng ăn bỗng im lặng một cách khó tả, hai người ai cũng đang tức giận, không ai chịu nhường ai.

“Nhất định phải bỏ đứa trẻ này.” Cố Mặc Ngôn nói xong câu đó thì đứng dậy rời khỏi phòng khách, sau đó anh cầm theo cặp đựng giấy tờ rồi đi về phía cửa.

Cứ cãi nhau mãi thế này cũng không phải là cách, e là Tô Thư Nghi sẽ không nghe lọt †ai những gì anh nói rồi đến bệnh viện bỏ đi đứa trẻ trong bụng đâu. Vẫn nên để cho hai người bình tĩnh lại trước đã, sau đó anh phải nghĩ ra cách khác mới được.

“Bốp!” Tô Thư Nghỉ hất mạnh cái bát trước mặt mình xuống dưới đất, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã.

Nhớ đến câu nói cuối cùng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi thấy lòng mình lạnh ngắt, để loại bỏ hòn đá cản đường anh và Trình Thu Uyển về lại bên nhau, Cố Mặc Ngôn lại đành lòng nhãn tâm với mình như thế sao?

Sau khi trút được cơn giận trong lòng mình, Tô Thư Nghỉ ngồi xuống rồi dân dần lấy lại được bình tĩnh.

Nếu như Cố Mặc Ngôn đã kiên quyết muốn cô bỏ đi đứa con này, vậy thì cô có thể thuận lợi sinh đứa trẻ này ra không?

Nghĩ đến thế lực của Cố Mặc Ngôn và thủ đoạn trừng phạt Lâm Bảo Châu khi đó của anh, Tô Thư Nghi lại thấy sợ, cô sợ là không thể, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách để Cố Mặc Ngôn từ bỏ suy nghĩ này mới được.

Tô Thư Nghi nghĩ nát óc tìm kiếm người có thể giúp đỡ mình, đúng rồi, ông nội, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nghĩ ra được mình nên tìm ai rồi.

Ông nội vẫn luôn miệng nói muốn bế chất, nếu như ông cụ biết Cố Mặc Ngôn muốn bỏ con, chắc chắn ông cụ sẽ không đồng ý đâu.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nhìn thấy được một tia hy vọng, cô cũng quên chuyện thu dọn bát đĩa bị mình hất rơi vỡ dưới đất, cô cầm túi rồi chạy ra khỏi nhà.

Lúc đến biệt thự của nhà họ Cố, Tô Thư Nghỉ thấy ông cụ vừa mới ăn sáng xong đang tản bộ trong vườn hoa.

“Thư Nghi, cũng lâu lắm rồi cháu không đến thăm ông nội đấy nhé.’ Thấy Tô Thư Nghỉ đến, ông cụ Cố bật cười vui vẻ.

Nghĩ đến chuyện xảy ra với Tô Thư Nghi lúc trước, ánh mắt ông cụ Cố nhìn cô mang theo sự đau lòng, nói thế nào thì nhà họ Cố của ông cụ cũng có lỗi với đứa trẻ này.

“Ông nội.” Tô Thư Nghỉ vội vàng chạy đến năm lấy tay áo của ông nội, cô nức nở nói: “Cháu có chuyện muốn nói với ông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play