CHƯƠNG 650

Tô Thư Nghi đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên chẳng hề hay biết rằng bản thân đã vô thức ra khỏi bệnh viện, thân thờ bước trên lối đi dành cho người đi bộ ở đối diện, không xem đường, cũng chẳng để ý đến đèn đỏ, cứ thế cúi đầu đi thẳng về phía trước.

“Ti! Ti’ Tiếng còi xe dồn dập cùng tiếng phanh gấp đã kéo Tô Thư Nghi trở về với thực tại. Lúc ngẩng đầu lên, Tô Thư Nghi bị cảnh tượng trước mắt dọa chết khiếp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, bởi trước mặt cô lúc này là một chiếc xe ô tô dừng Suýt soát ngay trước người.

“Cô bị sao vậy! Mù hả hay không muốn sống nữa!” Bởi vì xém chút nữa bị cô báo hại, gây ra tai nạn nên tài xế tức giận lắm, vội thò đầu ra khỏi cửa xe măng Tô Thư Nghi một trận.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi… Tô Thư Nghi hoàn hồn, luôn miệng xin lỗi, sau đó lùi bước về lại ven đường.

“Mai mốt nhớ cẩn thận một chút!” Tài xế †ức giận mắng nhiếc thêm mấy câu nữa rồi mới chịu lái xe rời đi.

Tô Thư Nghi võ ngực, tâm trí vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cũng may là không bị đụng trúng. Lúc này, Tô Thư Nghi chợt nhớ tới một chuyện, sau đó mặt mày lập tức biến sắc vì sợ.

Đứa bé! Sao cô lại quên mất bản thân giờ đang mang thai chứ!

Tô Thư Nghi hốt hoảng lấy tay che bụng, thâm mắng bản thân ngay cả chuyện quan trọng thế này mà cũng quên được, lỡ vừa nãy bị tông xe thật khiến đứa bé gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây? Cô đúng là một người mẹ không tròn trách nhiệm mà.

Cô không dám đi loạn trên đường nữa, vội giơ tay ngoắc một chiếc taxi lại, sau đó nói địa chỉ nhà cho tài xế nghe.

Sau khi về đến nhà, Tô Thư Nghi cảm thấy không chỉ thể xác mà cả tinh thần đều mệt không chịu nổi. Cô ngả người xuống sofa; nhắm mắt nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tô Thư Nghi cảm thấy đầu óø mình lúc này loạn cào cào hết lên, lòng cũng bất an, sợ hãi vô cùng, không biết phải làm thế nào cho phải.

Tô Thư Nghi lắc đầu quảng chúng ra khỏi não rồi mở to mắt, lại vô tình nhìn thấy cặp của Cố Mặc Ngôn để bên cạnh sofa, Cố Mặc Ngôn đã về rồi ư?

Tô Thư Nghi vội quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên móc có treo áo khoác của Cố Mặc Ngôn. Như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng đứng dậy bước lên lầu, tới phòng sách.

Vừa đến trước cửa phòng sách, Tô Thư Nghi đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi trước bàn làm việc lật xem văn kiện.

Vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, nước mắt Tô Thư Nghi không kiềm được mà rơi xuống.

Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ vừa thấy Cố Mặc Ngôn, trái tim cô cuối cùng cũng tìm được chút bình yên.

Lúc bấy giờ Cố Mặc Ngôn cũng đã nhận ra Tô Thư Nghỉ đang đứng trước cửa. Vừa thấy cô khóc, anh vội vàng đứng dậy bước lại gân cô, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố Mặc Ngôn… hu hu… Tô Thư Nghỉ nhào vào lòng Cố Mặc Ngôn, khóc lớn.

Cố Mặc Ngôn biết hôm nay Tô Thư Nghi tới bệnh viện thăm mẹ, giờ lại thấy dáng vẻ này của cô thì cũng đoán được đại khái nguyên nhân, hẳn là bệnh tình của Tô Ninh Kiều không mấy lạc quan rồi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Tô Thư Nghi rồi mở miệng hỏi: “Mẹ xảy chuyện gì hả?”

“Ừm”‘ Tô Thư Nghi vùi mặt vào lòng Cố Mặc Ngôn, ra sức gật đầu thật mạnh.

Anh đẩy nhẹ cô ra một chút, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế salon ở bên cạnh.

“Em đừng khóc nữa, từ từ kể rõ mọi chuyện cho anh nghe nào.” Cố Mặc Ngôn rút một tờ giấy đặt bên cạnh ra, giúp Tô Thư Nghi lau nước mắt.

Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, Tô Thư Nghi nghẹn ngào mở miệng: ‘Bác sĩ nói tủy của em và mẹ không phù hợp, không thể hiến tủy cho mẹ được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play