CHƯƠNG 641
“Xin lõi mẹ, gần đây con khá bận” Bởi vì sợ Tô Ninh Kiều lo lắng, Tô Thư Nghi không nói chuyện cách đây không lâu cô bị bắt DỌG”
Kéo tay Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều cười nói: ‘Biết con bận, mẹ cũng không có ý muốn trách con.”
Nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi cảm thấy hai mắt lại ngấn lệ.
Cô vội cúi đầu che giấu, Tô Thư Nghi cười nói: ‘Cảm ơn mẹ, gần đây sức khoẻ mẹ thế nào?”
“Mẹ thấy khoẻ hơn rồi, vừa nãy mẹ còn định gọi điện thoại cho con đấy.”
“Có chuyện gì sao ạ? Mẹ thấy khó chịu ở đâu ạ?” Tô Thư Nghi vội vàng kéo Tô Ninh Kiều hỏi.
“Không sao, con đừng lo cho mẹ.” Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ căng thẳng như vậy, Tô Ninh Kiều trìu mến sờ mặt cô: ‘Mẹ muốn bảo con đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, ở bệnh viện lâu vậy rồi, mẹ cảm thấy sắp sửa mốc meo rồi.”
‘Sao được chứ!” Tô Thư Nghi vừa nghe thấy đã hơi kích động, sau đấy lại nghĩ đến có khả năng khiến Tô Ninh Kiều nghi ngờ, vẻ mặt cô bình tĩnh lại nói: ‘Mẹ, mẹ vẫn chưa khoẻ hẳn mà, tốt nhất nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa, chờ mẹ khỏi hẳn rồi chúng ta xuất viện, được không?”
“Mẹ khoẻ mà, bây giờ có thể xuất viện rồi.”
Tô Ninh Kiều thật sự không muốn ở lại bệnh viện.
Tô Thư Nghi kiên nhân khuyên bà: ‘Mẹ, mẹ ở thêm một thời gian nữa thôi, đừng để con lo lắng được không?”
Nghe thấy Tô Thư Nghi nói đến nước này, Tô Ninh Kiêu cũng đành đồng ý.
Nói chuyện thêm mấy câu với Tô Ninh Kiều, nhìn bà thường xuyên vui vẻ cười to, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không đè nén nổi cảm xúc của mình, lấy cớ mình bận việc vội rời khỏi phòng bệnh.
“Vậy được, con đi làm đi, mẹ không làm lỡ giận dỗi mình; Cố Mặc Ngôn nhanh chóng nghe máy.
“Hu hu… Cố Mặc Ngôn… Hu hu hu…” Điện thoại vừa kết nối, Cố Mặc Ngôn đã nghe thấy tiếng khóc của Tô Thư Nghi vang lên.
Cố Mặc Ngôn lập tức luống cuống, vội vàng hỏi qua điện thoại: ‘Có chuyện gì vậy Thư Nghỉ, em đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Mặc Ngôn, mẹ em… Bà ấy… Hu hu…
Tô Thư Nghi khóc đến mức không nói nên lời.
“Thư Nghi, em đừng vội, từ từ nói.’ Mặc dù rất lo lắng nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn từ từ dân dắt Tô Thư Nghi: ‘Rốt cuộc thì mẹ làm sao?”
“Mẹ em, bà ấy bị phát hiện mặc bệnh ung thư máu.’ Tô Thư Nghỉ nói xong những lời này trong một hơi rồi bật khóc: “Phải làm sao bây giờ Cố Mặc Ngôn, em… Bây giờ em phải làm sao đây?… Hu hưu…
Mới đây thôi, cô vừa mới biết hóa ra mình không phải con gái ruột của Lâm Kim Minh. Bây giờ, người thân duy nhất của cô trên đời này là Tô Ninh Kiều, tại sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhãn như vậy? Tại sao Tô Ninh Kiều lại bị mắc bệnh ung thư máu?
Bây giờ ngoại trừ Cố Mặc Ngôn, cô không nghĩ ra còn có thể kể chuyện này với ai nữa. Mặc dù sáng nay, cô vấn còn giận anh, nhưng đến lúc này, Tô Thư Nghi mới nhận ra cô ỷ lại anh biết bao, bây giờ cô muốn gặp anh thế nào. Ngoại trừ Tô Ninh Kiều ra, anh chính là người thân thiết nhất trên đời này của cô.
Nghe được lời Tô Thư Nghi nói, Cố Mặc Ngôn cũng rất sốc, sao có thểi “Thư Nghi, em đừng vội, nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, anh lập tức qua đó tìm em.